Cô bồ nhí cũng hốt hoảng không hiểu chuyện gì nên cũng nhảy khỏi xe, lại ôm cứng lấy tay của Tuấn, giọng đầy lo lắng:
-- Ma… ma đâu anh?
-- Vợ cũ của anh… nó… nó… rõ ràng lúc nãy nó ở trong xe mà…
-- Em có thấy ai đâu, hay anh nhìn lầm.
-- Để anh xem lại xem sao.
Tuấn đi chậm lại chỗ xe để nhìn vào, nhưng bên trong rõ ràng không có ai. Họ an tâm chuẩn bị nổ máy đi tiếp, nhưng làm thế nào máy cũng không lên được. Tuấn đập tay vào vô lăng chửi thề:
-- Mẹ kiếp, lại tắt máy ngay lúc này chứ.
Cô người yêu ngồi bên cạnh lo lắng:
-- Sao vậy anh?
-- Tự dưng bị tắt máy em ạ.
Cô người yêu ngồi dựa ra ghế xe thở dài, lây cái điện thoại ip mới cóng ra nhìn mặt mình rồi tắt điện thoại. Cô ấy hoảng hồn hét lên:
-- Á… ma… có ma…
Tuấn nhìn theo hướng tay của cô bồ nhí chỉ. Phía trên mặt gương xe, có cái đầu xoã tóc đang dốc ngược xuống, đôi mắt đỏ trừng trừng đầy oán hận nhìn bọn họ. Tuấn nhận ra người quen rồi thốt lên:
-- Linh… Linh… tha cho anh…
Những móng tay dài bắt đầu cào cấu lên mặt gương, không biết sức mạnh đến đâu nhưng gương cũng tạo thành những mảng nức nẻ. Hồn ma của Linh cất lên những giọng nói oán trách:
--Chúng...mày...phải...trả… giá…
Tuấn vẫn tiếp tục van xin:
-- Tha cho anh… xin em… anh sai rồi…
Tiêng cười của trẻ con cười vang khúc khích. Bàn tay bé nhỏ đẫm máu từ phía sau lưng chụp ngay vào một bên mắt của Tuấn, tay kia nắm lấy tóc Tuấn:
-- Cõng… con… bố… cõng… con…
Lúc này bên trong xe là những tiếng hét thất thanh nhưng không một ai bên ngoài nghe thấy. Dù bọn họ cố mở cửa xe để chạy ra ngoài nhưng không tài nào mở được. Chiếc xe bỗng nhiên nổ máy, và bắt đầu từ từ lăn bánh, cô bồ nhí ôm cứng lấy Tuấn khóc lóc. Chiếc xe bắt đầu tăng tốc nhanh dần, rồi lao vun vút ra ngoài mặt đường, tông thẳng ra khỏi lan can cầu và rơi xuống sông. Phía bên trên mọi người bắt đầu xúm vào chỉ chỏ bàn tán, thông tin ấy nhanh chóng được báo cho công an và đội trục vớt.
Đến ngày hôm sau, ông Đạt và bà Tú mới biết tin, liền lật đật chở nhau ra phía bờ sông xem sao. Khi ra đến nơi thì chiếc xe đã được vớt lên bờ, bên cạnh còn có xác của một cô gái, nhưng con ông bà thì không thấy đâu. Bà Tú nhìn biển số xe rồi khóc gào lên:
-- Ôi con ơi là con, sao mà con nỡ bỏ mẹ hả con…
Ông Đạt đỡ lấy vợ nhưng đôi mắt liếc qua cái xác cô gái bên cạnh, nó đi từ ngạc nhiên đến tức giân. Rồi sau đó là cái kiểu đáng kiếp, không một ai biết rằng cô gái ấy cũng kẹp chung với ông Đạt. Mỗi tháng đều ẵm của ông ấy hết hai mươi triệu, trong lòng anh đang mừng khấp khởi và chửi thề cô gái chết oan kia.
Đôi trục vớt mò xác không được, bèn phải thuê đội mò xác riêng, mỗi ngày đều tốn đến hơn chục triệu nhưng không có kết quả. Dù bà Tú đã lập bàn thờ trên cầu, thắp hương liên tục ngày đêm nhưng không có kết quả gì. Nghe ai đó bày là lấy cái áo hay cái gối của người chết thả trôi sông, vật đó sẽ tìm đến chủ. Nhưng khi bà Tú thả thì vật đó cứ trôi, trôi mãi không có điểm dừng. Hoặc nữa nó có dừng lại, rồi đội vớt xác cũng lặn tìm nhưng không thấy. Vỏn vẹn một tuần trôi qua, tiền vớt xác cũng đã lên đến hàng trăm triệu nhưng không có kết quả, đành phải thờ vọng mà thôi. Đám tang cũng diễn ra đầy đủ quy trình, trong cái hòm là bộ quần áo của Tuấn. Ai nấy cũng khóc ngất lên, nhất là bà Tú, vì mãi mãi bà không hiểu được tại sao trong xe có hai người mà con bà bị trôi mất. Hoặc có trôi thì trôi hết, hoặc là còn thì còn hết, chứ sao lại như vậy. Giờ đây chắc bà Tú cũng hiểu được nỗi, đau mất con nó như thế nào. Bà Tú rơi vào suy sụp, cả tuần không ăn không uống, cứ mỗi lần nhớ đến Tuấn là nước mắt bà ấy chảy dài ra. Bà Tú nhớ lúc xưa sinh Tuấn rất khó, rồi Tuấn sinh ra thể trạng của Tuấn cũng ốm yếu èo ọp. Bà Tú đã vất vả rất nhiều, chịu sự sỉ vả đay nghiến của mẹ chồng bà rất nhiều. Càng nghĩ bà càng cảm thấy đau lòng, ông Đạt cũng an ủi bà phần nào thôi, chứ bà biết tình cảm ông giành cho bà bây giờ rất ít.
Tối hôm ấy trong lúc ngủ mơ, bà thấy có đứa trẻ con trèo lên ngực bà. Nó nhìn bà rồi cười khúc khích, cơ thể dị dạng cứ ngoắc ngoa ngoắc nghẽo. Bà Tú thấy nó liền sợ lắm, đưa hai tay xua đuổi nó đi:
-- Tránh ra… cái đồ quái thai… cút ra…
Đứa trẻ lại cười khúc khích rồi im bặt, khuôn mặt hiện lên nhiều nét giận dữ. Nó lết sát lại mặt bà ấy, khuôn mặt dị dạng cũng gần sát mặt bà ấy oán hận:
-- Bà ác lắm...bà không thương con…
Hai bàn tay nhỏ bé, lạnh toát của nó cứ sờ sờ trên mặt bà Tú rồi cười khúc khích. Bà Tú muốn hét lên cho ai đó đến giúp bà, nhưng toàn thân bà cứng đờ, không thể động đậy. Cánh cửa phòng bà bỗng nhiên mở ra.
Cạch… cạch… cạch…
Hồn ma của Linh xuất hiện lần lần từ trong bóng tối mờ ảo, thoắt ẩn thoắt hiện rồi nhanh chóng đứng bên cạnh bà Tú. Đôi mắt đỏ lòm nhìn bà ấy, thêm cái lưỡi dài đến tận nữa người, bà Tú trách than:
-- Mày làm thế chưa đủ à… mày giết thằng Tuấn xong giờ mày còn muốn giết tao à….
Hồn ma của Linh buông lời oán hận:
-- Cả… nhà … của… bà… đều… đáng… chết…
-- Mày ngon mày giết tao luôn đi, để tao đi theo thằng Tuấn.
Vừa dứt lời cái lưỡi dài đó liền cuộn ngay vào cổ bà Tú, nhấc bổng lên không trung. Đứa bé lúc nãy đang ngồi trên vai của hồn ma Linh cũng cười khoái chí. Bà Tú tuy miệng thách thức thế thôi nhưng bà sợ chết lắm, bao nhiêu của cải vật chất bao năm tạo dựng. Nếu lỡ bà Tú chết thì ai hưởng, ông chồng bà nhất định sẽ mang đi cho gái hết. Và một điều quan trọng nữa là bà Tú chưa muốn chết. Bà Tú đưa tay nắm lấy cái lưỡi nhớt nhợt ấy, cầu khẩn:
-- Buông ra… tha cho tao… ặc ặc…
Nhưng cái lưỡi nhớt nhợt ấy càng quấn lại chặt hơn, bà Tú lại tiếp tục van xin. Thu nằm bên cạnh liền lay lay mẹ mình:
-- Mẹ… mẹ làm sao vậy… mau tỉnh lại đi mẹ…
Bà Tú nghe tiếng con gái gọi nên choàng tỉnh, đưa mắt giáo dác nhìn xung quanh, quần tráng ướt đẫm mồ hôi. Thu vội bật cái đèn lên rồi hốt hoảng nói với bà Tú:
-- Mặt mẹ… sao nó đỏ đỏ thế… có cả bàn tay bé xíu..
Nghe thế bà Tú đưa tay lên sờ mặt, vệt lên một miếng đỏ dính ở tay. Rồi bà Tú vén mái tóc dài bung xù qua bên, trên cổ hiện lên dấu vết bầm và còn nhớt nhợt nữa. Hoảng hồn bà Tú ôm Thu chặt cứng:
-- Con Linh… con Linh nó tìm mẹ… trả thù…
Thu nhìn những gì đang diễn ra với bà Tú liền cảm thấy tức giận, cô hét lên giữa không gian bốn bề là tường:
-- Chị thôi đi, chị lấy mạng anh trai tôi còn chưa đủ sao? Mỗi ngày tôi đều lên chùa thắp hương cho chị sao chị vẫn vậy, trách oán được gì. Chị chết rồi mà, lấy một mạng đổi một mạng… xin để cho chúng tôi yên.
Vừa tức giận vừa nói lớn, Thu nhìn quanh rồi thở dốc. Cái mà Thu không hiểu được, một mạng đổi một mạng thì quá dễ. Vấn đề là Linh chết vì oán hận, nếu gia đình Thu không đối xử tệ với Linh, không dồn ép cô vào đường cùng thì cô đâu có nghĩ quẫn. Suy nghĩ của người sống là làm mọi thứ để được người chết tha thứ. Nhưng người bị ép đến đường cùng mà chết chỉ có một đường là trả thù.
[...]
Những đêm tiếp theo hồn ma mẹ con Linh luôn về quậy phá bà Tú như thế. Cho dù ở đâu cũng không thể tránh khỏi được, còn Thu cũng không đi chùa cầu siêu cho Linh nữa. Bởi Thu nghĩ những việc mình làm là vô tác dụng, việc của Thu bây giờ là luôn luôn bênh cạnh chăm sóc bà Tú.
Mai nữa thôi là hạn 49 ngày của Tuấn, tối hôm ấy trong lúc đang ngủ bà Tú lại nằm mơ. Thấy Tuấn về tìm bà, cả cơ thể ướt nhẹp, đứng ngay góc tối ngoài cửa phòng. Thấy bóng con bà Tú gọi lớn:
-- Tuấn ơi… con về với mẹ rồi hả con…
Hồn ma của Tuấn không nói gì, chỉ đứng đó, bà cảm nhận được nước nhỏ tong tong trên nền nhà. Rồi Tuấn chỉ tay về phía bà ấy, sau đó quay mặt qua bên như đang nói chuyện với ai. Bỗng dưng có hai cái đầu cực kỳ dị dạng ló ra nhìn chằm chằm về phía bà Tú, bà Tú sợ quá hét lên. Rồi bà bừng tỉnh, quay sang ông Đạt vẫn ngủ ngáy ngon lành. Bà Tú vẫn không sao hiểu được hành động kỳ lạ ấy của Tuấn, sau đó bà Tú nằm xuống nhưng không tài nào ru vào giấc ngủ được nữa.
Ngày hôm sau, ngày cúng 49 ngày của Tuấn, nhà bà Tú mời bao nhiêu thầy chùa về tụng kinh siêu độ cho Tuấn. Đốt biết bao nhiêu là vàng mã, rồi xe hơi, nhà lầu đắt tiền, mong sao con bà xuống đó cũng được sống sung túc.
Sau cả ngày mệt mỏi tối đo ai cũng chìm vào giấc ngủ ngon. Tiếng đồng hồ gõ từng nhịp đều đều, đúng y gần hai giờ sáng, cánh cửa phòng của Thu từ từ mở ra. Có cái bóng in hằn trên tường, trên vai cái bóng ấy là cái bóng của đứa trẻ ngoắc nghẻo. Càng gần tiến lại chỗ ngủ của Thu. Rồi cái bóng biến mất, Thu thì ngồi bật dậy, cái cổ nghiêng sang một bên giống như lúc Linh chết, dáng đi không được bình thường. Như có ai điều khiển, Thu đi đến bàn thờ của anh trai mình, nhìn chăm chăm vào di ảnh một lúc. Sau đó lấy hết nến, nhang, giật luôn những tấm liễng chất cao trước cửa phòng ngủ của vợ chồng bà Tú. Tay Thu lúc này cầm cái bình đựng dầu chứa trong đèn quả trứng, rưới hết lên cái đống đó. Rồi tiện tay rải thêm ra vài đường nơi sàn, sau đó vất luôn cái đèn quả trứng vào đám đó. Ngọn lửa gặp chất đốt nên bốc cháy rất nhanh, cánh cửa phòng gỗ cũng bén lửa. Thu đứng từ xa trừng mắt, miệng lẩm nhẩm:
-- Hại tao… tao trả thù…
Thu quay người lại phía di ảnh của Tuấn, cầm lấy đi ảnh đạp nát, vất cả ảnh thờ vào đám lửa đang cháy lớn ngùn ngụt. Phía bên trong vợ chồng bà Tú bị sặc khói, cố gắng phá cửa để ra ngoài, nhưng lửa nóng bén nhanh, thêm cả dầu nữa chạy lan vào trong bén cháy mọi thứ.
Thu lúc này đứng phía xa hơn, nhìn ngọn lửa cháy lớn, cùng tiếng la hét yếu dần, rồi cười lớn:
-- Nợ mạng… phải trả bằng mạng…
Sau đó Thu ngất đi và không biết gì nữa.
[...]
Sau khi tỉnh lại thì thấy mình đang ở viện, cái mùi bệnh viện nó khiến Thu muốn ói. Thu định ngồi dậy thì có y ta đến hỏi han:
-- Em tỉnh rồi à? Em thấy trong người thế nào?
-- Em khoẻ. Sao em lại nằm đây?
-- Em bị sặc khói bị ngất nên họ đưa em đến đây.
-- Sặc khói? Là sao chị…
-- Chị không rõ, chỉ biết thế, em nghĩ ngơi đi…
Khi y tá đi rồi, mọi thứ của tối hôm qua ùa về, tất cả từng hình ảnh khiến Thu rụng rời tay chân. Lúc đó cô biết hết mọi thứ, nhưng không điều khiển được bản thân mà thôi. Thu luống cuống chạy xuống sân bệnh viện bắt xe ôm chạy về nhà. Nhà cô bây giờ cháy tanh banh không còn gì, khói vẫn còn bốc ra, đứng gần vẫn còn thấy hơi nóng. Thu hoảng loạn lao vào nhà nhưng bị cản lại:
-- Không được vào, bên trong cháy hết rồi…
-- Buông ra, bố mẹ em trong đó.
-- Đứng đây, đội cứu hộ đang tìm kiếm trong kia.
Thu gục xuống đất mà khóc mà kêu gào:
-- Bố ơi… mẹ ơi… xin đừng bỏ con… huhu…
Thu cứ ngồi đó khóc ai oán, ai nhìn thấy cũng xót thương cho cô. Hàng xóm cũng lại an ủi cô, sợ cô khóc sẽ ngất đi mất. Tầm hơn 20 phút sau, đội cứu hộ khiên ra hai cái xác cháy khô quắp queo. Tim Thu đau quặn thắt lại, lao vội lại ôm lấy xác:
-- Bố mẹ ơi… lỗi do con.. do con mà… sao bố mẹ không mang con theo… huhhu...
Thu cứ khóc và luôn nhận lỗi về mình, ai cũng cảm thương cho cô. Chỉ sau một đêm cô đã thành đứa trẻ mồ côi, không cha không mẹ… giờ cô biết sống thế nào đây…
[...]
Sau khi trả thù xong, hồn ma của Linh cũng về tìm mẹ một lần nữa. Đêm tối ấy, bà Loan lại thấy Linh về đứng nơi cửa sổ, bà Loan vội gọi:
-- Linh ơi.. con về thăm mẹ hả con? Mẹ nhớ con quá Linh ơi…
Cái giọng nói buồn buồn vang lên:
-- Mẹ ơi, con xin lỗi… em tự tử nên không thể siêu thoát được… họ đày con vì phải tội…
Bà Loan nghe thế nước mắt cũng chảy ra, người chết rồi cũng chỉ mong siêu thoát đầu thai kiếp khác. Nhưng không siêu thoát được thì biết làm thế nào:
-- Ôi thế thì làm sao hả con, mẹ phải làm sao giúp con hả Linh?
-- Mẹ giúp con làm nhiều việc thiện, tích đức, đọc kinh cầu siêu cho con nhé mẹ… con xin lỗi… con nợ mẹ một chữ hiếu…
-- Không phải đâu con, con không có lỗi gì hết… mẹ sẽ làm theo những gì con nói.
-- Quan binh âm phủ tới rồi, con phải đi đây…
-- Linh ơi… linh ơi…
Nước mắt cứ giàn dụa ra hết cả khuôn mặt, miệng vẫn gọi con ý ới. Chị Hiền nằm bên cạnh lại lay bà Loan dậy:
-- Mẹ… mẹ ơi, tỉnh lại mẹ ơi…
Đôi mắt già nua nhoè nước, lại nhìn ra phía cửa sổ đang đóng kín rồi thều thào:
-- Mẹ mơ thấy con Linh nó về, nó bảo mẹ là nó đi chịu phạt rồi… nhưng đâu phải lỗi của nó… do người ta ác với nó kia mà…
Chị Hiền nghe thế nước mắt cũng chảy ra, ôm lấy bà Loan vỗ về:
-- Thôi mẹ ạ, coi như kiếp này em nó trả nợ xong rồi. Kiếp sau nhất định sẽ được sung sướng mẹ ạ.
Cả hai mẹ con bà Loan cứ ôm nhau khóc một lúc lâu. Bà Loan cũng may mắn lắm, mất đi đứa con gái nhưng còn được đứa con dâu, nó thương bà không khác gì mẹ ruột. Bởi bản thân bà cũng rất thương chị Hiền, lúc đau ốm, hay sinh đẻ đều chăm lo cho chị ấy, có gì ngon cũng phần chị. Vì bà Loan có con gái, biết cái cảnh đi làm dâu sẽ rất tủi thân, nên bà cũng bù đắp tình thương cho chị Hiền.
Sau này, bà Loan xin đưa linh hồn Linh lên chùa, ngày ngày nghe kinh phật, để cửa phật mở đường dẫn lối, xoá bỏ tội lỗi mà Linh gây ra.
Còn về phần ông chú liệm xác bên bộ phận tan lễ, sau thời gian dài đầu tư vé số, cuối cùng cũng trúng được một trăm triệu. Đối với ông không cần giải đặc biệt, chừng đó số tiền với ông đã là quá lớn. Có tiền đó ông lo được cho vợ bị tai biến, và con đang học đại học. Ông không bỏ nghề liệm xác, ông vẫn làm, biết đâu lại giúp được cho người bị chết oan.
Ở đời là vậy, có vay có trả, ở ác ắt gặp quả báo.
Hết-
Tác giả: Tuyết Minh