Ngải yêu

 


Ngải Yêu là câu chuyện xảy ra gần 20 năm về trước, viết theo lời kể của Pháp Sư THÍCH TÂM NHẪN. Tên và địa chỉ cửa hàng đã được thay đổi để bảo mật thông tin, tránh xáo trộn cuộc sống hiện tại của gia đình nhân vật.

{tocify} $title={Table of Contents}

Phần 1

Đây là câu chuyện xảy ra gần 20 năm về trước, viết theo lời kể của Pháp Sư THÍCH TÂM NHẪN. Tên và địa chỉ cửa hàng đã được thay đổi để bảo mật thông tin, tránh xáo trộn cuộc sống hiện tại của gia đình nhân vật.
Yến xếp lại đống hoá đơn, gấp sổ lại và vươn vai 1 cái. Công việc phải ngồi cả ngày làm con người ta đau nhức, uể oải. Ngoài kia phố đã lên đèn, dẫu cho mới 6g tối.
Yến ở Yên Bái, xuống Hà Nội học rồi ở lại lập nghiệp. Hiện đang làm kế toán cho 1 công ty buôn bán vật liệu xây dựng.
Yến đẹp người, đẹp nết. Tuổi đôi mươi có biết bao chàng trai theo đuổi, nhưng cô đều chối từ vì hoàn cảnh nhà mình nghèo quá, gánh nặng cơm áo luôn đè nặng trên vai cô. Yến chuyên tâm chăm chỉ làm việc, với mức lương hiện tại, cô cũng giúp cho cha mẹ thôi đi làm thuê, đồng thời nuôi 3 đứa em đi học.
Cửa hàng vật liệu xây dựng Thắng Lợi do ông Thắng làm chủ. Ông 50 tuổi, da trắng môi đỏ, tướng tá phương phi, không có dấu hiệu của sự lão hoá. Ông đi sớm về khuya, ai cũng biết ông lập thiếp bên ngoài. Bà Loan vợ ông biết rất rõ nhưng nín nhịn. Trái với sự trẻ trung phong độ của chồng thì bà nhung đã như bà ngoại. Tóc tai rũ rượi, bạc hết nửa đầu. Quần áo giản đơn, lúc nào cũng lúi húi trong bếp. Bạn bè con cái thấy vậy khuyên bà nên đi thẩm mỹ để giữ chân chồng nhưng bà không chịu. Bà thuộc tuýp phụ nữ cổ hủ, chỉ biết chăm con dọn dẹp, không bước chân ra thế giới bên ngoài.
Ông Thắng và bà Loan có 1 cậu con trai, gần 30 tuổi, là bác sĩ khoa ngoại, công tác ở 1 bệnh lớn tại Hà Nội, tên là Lợi. Phần lớn thời gian cậu ấm này ở lại bệnh viện, ít khi về nhà. Mà có về nhà cũng ở trong phòng, ít khi tiếp xúc với ai.
Yến dắt chiếc xe đạp mini phượng hoàng ra khỏi cửa hàng, thong thả đạp về nhà trọ. Vừa đi, cô vừa suy nghĩ sắp xếp công việc cho ngày mai. Bỗng “ rầm “, Yến bị hất văng xa 1 đoạn, lồm cồm bò dậy, chiếc xe đạp của cô vặn vẹo thảm thương. Người tung vào cô nằm sấp bất động, xe máy vỡ vụn hư hỏng nặng. Thật đúng là phước đức tổ tông phù hộ, Yến không sao cả, cô chạy đến xem người nằm đó có sao không. Khi tháo lớp khẩu trang, cô hốt hoảng la lên:
– Cậu… Cậu Lợi…
Lợi được đưa vào viện, bất tỉnh nhân sự, người nồng nặc mùi rượu. Nhận ra đồng nghiệp, các bác sĩ khẩn trương cứu chữa và gọi điện thông báo cho gia đình.
Lợi nằm phòng vip. Bên cạnh có bà Loan và Yến ngồi trông. Không liên lạc được với ông Thắng.
Bà Loan quay sang hỏi Yến:
– Cháu có bị đau ở đâu không?
Yến nhỏ nhẹ đáp:
– Dạ, cháu không sao ạ!
Bà Loan thở dài:
– Đây là lần đầu tiên thằng bé uống say thế này. Không biết có chuyện gì? Về gần đến nhà rồi mà xảy ra chuyện. May cả 2 đứa ko sao. Thôi cháu cứ về nghỉ đi. Mai mà đau thì đừng đi làm. Đến bệnh viện kiểm tra, mọi chi phí bác sẽ gửi.
Yến lắc đầu:
– Cháu không sao thật mà. Cháu sẽ ở lại đây với bác. Khi nào bác trai đến thì cháu về ạ.
Thế nhưng đến sáng cũng không liên lạc được với ông Thắng. Bà Loan đành để Yến tiếp tục ở lại với Lợi, còn mình thì về trông coi cửa hàng.
Gần trưa thì Lợi tỉnh, đầu đau nhức xoay vòng. Tạm thời anh ta chưa thể nhớ ra điều gì. Liếc nhìn xuống cạnh giường, 1 cô gái đang ngủ gục. Mái tóc đen mượt, khuôn mặt thanh tú, làn da trắng hồng. Nàng quả là mỹ nhân diễm lệ. Lợi nghĩ bụng rồi lặng yên ngắm nhìn.
Bỗng cửa bật mở, trưởng khoa bước vào, ông cười và nói lớn:
– Dậy rồi hả ông tễnh? Úi giời ơi, uống ở đâu mà bí tỉ thế kia?
Nghe tiếng động. Yến giật mình, luống cuống đứng dậy chào, khuôn mặt không giấu được vẻ mệt mỏi. Vị trưởng khoa nháy mắt với Lợi:
– Á à, kinh nhể? Ai đây? Xinh đáo để nhờ…
Lợi đưa tay lên gãi đầu, thành thật khai:
– Báo cáo, em không biết ạ.
Yến tiếp lời:
– Dạ, xin chào bác sĩ, tôi là nhân viên kế toán, làm việc trong cửa hàng nhà cậu chủ ạ!
Lợi nghệt mặt ra. Bởi chẳng bao giờ quan tâm đến việc ở nhà nên anh không biết. Trưởng khoa hắng giọng:
– Cậu không có gì nguy hiểm cả. Chỉ say quá thôi. Tỉnh rồi thì về gia đình đỡ lo.
Đoạn ông ghé sát tai Lợi nói thầm:
– Còn cô bé xinh đẹp kia, nếu không phải người yêu của cậu thì giới thiệu cho tôi nhé.
Nói xong ông cười lớn rồi rời đi.
Thấy Yến đứng lóng ngóng nơi góc phòng, Lợi nói:
– Em ngồi đi. Mà em tên là gì nhỉ?
Yến ngồi xuống ghế rồi nhẹ nhàng đáp:
– Dạ, em tên Yến ạ!
– Mẹ tôi nhờ em vào trông tôi à?
– Cậu không nhớ gì sao? – Yến hỏi- Cậu đã đâm vào em ở đoạn gần nhà. Cậu say quá…
Lợi bóp trán, cố nhớ lại mọi chuyện. Đột nhiên, anh ta đấm tay xuống giường, khuôn mặt đanh lại, ánh mắt như có lửa:
– Gọi tài xế đưa tôi về nhà!
Bà Loan đang nấu cháo yến, định mang vào bệnh viện thì Lợi về. Nhìn thằng quý tử mặt mày hằm hằm đi thẳng lên phòng, bà Loan đưa mắt nhìn Yến có ý hỏi dò. Yến lắc đầu, để giỏ đồ xuống rồi đi ra phòng làm việc. Bà Loan múc cháo ra chén rồi bưng lên phòng con trai. Cửa không khoá, bà đi thẳng vào phòng đặt chén cháo lên bàn. Lợi ngồi trên giường, đầu gục xuống, tay đan vào nhau, dáng vẻ cực kì đau khổ. Lại gần con, bà khẽ hỏi:
– Có chuyện gì vậy con?
Lợi đứng dậy, ra chốt cửa, xong, anh ta quay lại nhìn mẹ với cặp mắt đỏ ngầu:
– Đinh Văn Toàn là ai? Mẹ biết ông ta chứ?
Như có 1 luồng điện chạy qua, bà Loan lắp bắp:
– Làm sao…. Con…
Lợi nghiến răng:
– Ông ta đến tìm con. Ông ta nói con là con ruột của ông ấy và yêu cầu con giúp một số tiền lớn. Con đã không tin cho đến khi ông ta đưa tấm hình chụp chung thân mật với mẹ và bức thư mẹ báo có thai, đó là chữ của mẹ, con không thể nhầm được. Ông ta còn nói nếu ko tin có thể đi xét nghiệm adn. Mẹ nói xem, chuyện này là sao?
Bà Loan ngồi xuống ghế, giờ đây, thân thể bà tựa như quả bóng xì hơi, không còn sức sống. Sự thật này bà không thể giấu nữa rồi. Chỉ là cái tên khốn nạn kia, năm xưa đã bỏ rơi bà, giờ lại quay về làm cuộc sống của bà xáo trộn. Nước mắt lã chã rơi, bà kể:
– Thuở đôi mươi mẹ cũng mộng mơ. Nhưng ông ngoại là 1 người giàu có lại gia trưởng nên muốn kén rể môn đăng hộ đối. Chỉ là nhan sắc của mẹ không nổi bật nên các công tử nhà giàu khác chẳng chọn. Mẹ quá lứa lỡ thì nhưng ông ngoại cũng quyết không gả cho trai làng bình thường. Sau mẹ quen 1 người lái buôn tên Toàn, chuyên buôn vải. Thời đó đang bao cấp, buôn vải bị cấm. Lén lút gặp nhau và mẹ mang bầu. Tên Toàn kia cao chạy xa bay. Ông ngoại biết được bèn gả mẹ cho con trai của một gia đình nghèo làng bên. Đó là ba Thắng bây giờ. Sau đó không lâu, mẹ nghe tin Toàn bị bắt và đi tù. Mất liên lạc từ đó.
Lợi chụm 2 tay vuốt mặt, run giọng hỏi:
– Ba có biết việc này không?
Bà Loan lắc đầu:
– Không!
Lợi nhìn mẹ:
– Tại sao ba mẹ không sinh thêm con? Là do ba không có khả năng hay là…
Bà Loan nhắm mắt, lệ trào ra như dòng suối, bà nghẹn ngào:
– Là do ông ngoại. Ông đã bí mật cho ba con uống 1 loại thuốc để cả đời vĩnh viễn vô sinh, ông ngoại sợ con sẽ bị hắt hủi nên làm như vậy. Mẹ thực sự xin lỗi.
Hai mẹ con ôm nhau khóc. Phía ngoài cửa phòng, ông Thắng đã về tự bao giờ. Ông đứng im nghe hết câu chuyện, sau đó ông nhếch mép cười rồi bỏ đi.

Phần 2

Tại 1 căn biệt thự ven đô, ông Thắng nằm gối đầu lên đùi của người tình, mắt lim dim.
Người tình của ông- bà Lụa cũng đã ngoại tứ tuần nhưng nhan sắc đằm thắm, khuôn mặt phúc hậu hiền lành. Bà thò tay vân vê tóc của ông Thắng rồi khẽ hỏi:
– Mình ổn chứ?
Ông Thắng vẫn không mở mắt, gật đầu:
– Có gì mà không ổn. Tôi biết chuyện cũng gần 30 năm rồi. Chỉ là tôi đang đợi họ hạ màn.
Bà Lụa thở dài, nhẹ nhàng hỏi tiếp:
– Mình định sẽ thế nào?
Mở mắt và ngồi dậy, ông Thắng nhìn người tình chua xót nói:
– Vết thương gần 30 năm mà chẳng thể lành, cứ động vào là chảy máu. Tôi buộc phải cưới Loan để trả nợ cho gia đình, tôi đã phản bội lại lời thề hẹn với mình, vậy mà mình không trách tôi, lại hy sinh tuổi xuân để ở cạnh tôi mà chẳng có danh phận thế này, tôi xót lắm.
Bà Lụa nhìn vào mắt ông Thắng mỉm cười:
– Em đã được ở cạnh mình suốt gần 30 năm, đó là hạnh phúc lớn lao rồi. Mình đã yêu thương chăm sóc em, lo lắng cho gia đình em, em phải cảm ơn mình mới đúng.
Ông Thắng nắm tay người tình:
– Tôi không thể cho mình đứa con, mình không trách tôi chứ?
Lụa lắc đầu:
– Đâu phải lỗi của mình. Là do lòng người thâm hiểm, họ hãm hại mình mà. Nhưng mình đã biết bí mật này hơn 20 năm rồi, mình định giữ đến bao giờ?
Ông Thắng hừ mũi, mặt đanh lại:
– Chưa đến lúc!
Dạo này Lợi siêng về nhà hơn, thường dùng cơm cùng với gia đình, thường xuyên cùng ông Thắng ngồi uống trà xem ti vi. Phần vì Lợi thương và xót xa cho ông Thắng, phần vì anh ta lén ngắm Yến. Kể từ ngày Lợi đâm sầm vào Yến, Lợi cũng đã biết nhung nhớ, quan tâm đến 1 người.
Lợi chủ động tiếp cận Yến mọi lúc có thể, còn về sớm giúp Yến cộng sổ. Bà Loan biết hết, bà cũng hài lòng vì Yến là cô gái tốt. Bà thầm mong đôi trẻ đẩy nhanh tiến độ để về chung 1 nhà.
Đương nhiên ông Thắng cũng biết chuyện này. Ông âm thầm theo dõi và đầu loé lên 1 toan tính.
Ông tăng lương cho Yến. Yến bất ngờ và vui. Lương tăng gấp đôi, công việc giảm đi 1 nửa. Yến dần thay bà Loan quản lý 1 số công việc. Thỉnh thoảng ông Thắng còn dúi vào giỏ của Yến từng cọc tiền dày cộm và nói:
– Mua cái gì con mà ăn, sắm đồ hiệu mà mặc, cô chủ thì không thể quá tuềnh toàng.
Một buổi sáng sớm, Yến đang sửa soạn đi làm thì nhận được điện thoại từ ông Thắng:
– Cháu ra xe bác chờ!
Ông chở Yến đi ăn sáng xong, đưa Yến đến cửa hàng xe máy, sắm cho Yến con SH nhập, làm hồ sơ xong xuôi, ông nói nhân viên giao xe về tận nhà cho Yến rồi rủ cô đi ăn mừng.
Ăn xong, ông đưa cho Yến 1 túi vải màu đỏ và nói:
Đây là bùa may mắn, giúp phát đạt trong làm ăn. Cháu bỏ vào giỏ xách và luôn mang theo bên mình. Cháu quản lý công việc sẽ tốt hơn, kiếm cho ta tiền nhiều hơn.
Yến nghe vậy mừng lắm, cầm lá bùa bỏ vào ngăn trong cái ví.
Lạ thay, kể từ hôm đó, tình cảm của Yến bỗng dưng thay đổi. Yến vẫn ở bên Lợi, vẫn trong danh phận cô chủ tương lai. Nhưng trong đầu Yến, hình bóng ông Thắng ngày càng hiện hữu. Cô không thể thôi nghĩ về ông, không thể khống chế tình cảm của mình. Cô bắt đầu nhìn ngắm ông mọi lúc mọi nơi, luôn tạo tình huống để được tiếp cận trò chuyện cùng ông. Những lúc như vậy, trên môi ông Thắng nở nụ cười thoả mãn.
Lợi vẫn không hay biết gì, anh vẫn đưa Yến đi chơi khắp nơi, giới thiệu cùng bạn bè đồng nghiệp. Một hôm Lợi đưa Yến đi ăn tối cùng với bác sĩ trưởng khoa. Lúc Yến vào nhà vệ sinh, trưởng khoa nhìn Lợi hỏi nhỏ:
– Cậu thiếu tự tin đến vậy sao?
– Sao ạ? – Lợi ngạc nhiên hỏi lại.
– Cậu dùng ngải trói cô ấy à?
– Không ạ, nhưng sao anh biết?- Lợi nghi hoặc.
– Cậu quên bố tôi làm thầy à? Mắt cô ấy lạc thần rồi, ấn đường đen và cơ thể phát ra mùi ngải đặc trưng. Tôi đã từng gặp cô bé hôm cậu tai nạn. Hôm ấy cô ta khác xa bây giờ.
Lợi cười:
– Sếp đa nghi quá đấy ạ! Em việc gì phải làm vậy. Cô ấy không bỏ bùa em thì thôi chứ.
Trưởng khoa nhìn Lợi nói 1 cách nghiêm túc:
– Nếu cậu thật sự không làm thì nguy to đấy. Ngải này ác chứ chả đùa đâu.
Tuy đàn anh cảnh báo như vậy, nhưng Lợi không mấy để ý. Anh ta không tin chuyện bùa ngải, cho rằng đó chỉ là trò mê tín dị đoan lừa gạt.
Yến vẫn ở bên Lợi, nhưng làm theo lời ông Thắng. Hồ sơ sổ sách cô bắt đầu làm khống. Toàn bộ tiền giao dịch cô chuyển vào tài khoản riêng của ông. Công ty chỉ còn cái xác, vốn đã bị rút sạch. Nhìn tổng số tiền của mình trong ngân hàng, ông Thắng nhếch mép:
– Đã đến lúc!
Tan làm, Lợi chờ để chở Yến đi ăn nhưng cô từ chối. Đứng nói chuyện với Lợi nhưng Yến liên tục xem đồng hồ. Thấy lạ, Lợi hỏi:
– Em có hẹn à?
– Không ạ! Em có chút việc riêng cần giải quyết.
Nói xong Yến quay lưng bỏ đi. Lợi hơi buồn nhưng nghĩ người yêu bận nên thông cảm. Anh quay vào nhà thì va phải bà Loan hớt hải chạy ra, vẻ mặt gấp gáp. Túm lấy vai mẹ, Lợi hỏi dồn:
– Mẹ, có chuyện gì vậy? Sao vẹ vội vã thế? Cần con giúp gì không?
Không trả lời con trai, bà Loan lên taxi đi mất. Lợi lẩm bẩm: Hôm nay ngày gì vậy nhỉ?
Trên taxi, bà Loan mở điện thoại xem lại tin nhắn từ 1 số lạ: muốn biết sự thật về lòng chung thuỷ của chồng bà, hãy đến ngay khách sạn X, phòng Y, đường Z…
Bà Loan vẫn biết ông Thắng từ lâu có người tình, nhưng chưa bao giờ bà lên tiếng. Phần vì mặc cảm tội lỗi, phần vì chưa có bằng chứng. Tuy nhiên hôm nay bà nhận được tin nhắn này, bà cũng muốn 1 lần nhìn thử xem cô ta là ai, tròn méo thế nào. Thuở xưa bà bị bố ép gả cho ông Thắng để cứu vớt danh dự gia đình dòng tộc. Nhưng qua quá trình sống chung, bà thật sự đã yêu thương chồng bằng tình cảm chân thật. Bà đã dành cho chồng mọi thứ tốt đẹp nhất, mong bù đắp lại những gì bà và bố của bà gây ra, và cũng mong 1 ngày nào đó bà nhận lại được tình yêu từ chồng. Nhưng gần 30 năm sống chung, ông Thắng vẫn dịu dàng, lịch sự với bà như 1 người bạn, còn tình yêu thì ông lạnh như băng. Nay bà đến khách sạn X như trong tin nhắn báo, bà không có ý định ghen tuông, chỉ muốn nhìn tình địch rồi ra về. Bà muốn xem chồng mình thích người phụ nữ thế nào mà thôi.
Đến trước khách sạn, bà nép vào 1 góc khuất và lặng yên chờ đợi. Một lúc lâu sau, bà thấy ông Thắng vòng tay ôm eo Yến đi ra. Mở cửa dìu Yến lên xe, ông Thắng vòng sang ngồi lên ghế lái và chồm qua hôn môi Yến.
Bà Loan ôm ngực dựa vào tường cố gắng đợi chiếc xe rời đi, bà mới khuỵu xuống ngất lịm.

Phần 3

Ông Thắng ngồi trong phòng ngủ, quay lưng ra cửa, hai tay chống lên đùi, mắt nhìn khoảng không vô định. Ông chờ đối mặt với vợ mình.
Cánh cửa bật mở. Bà Loan bước từng bước nặng nhọc, lê tấm thân nhàu nát vào phòng và đổ ập trên giường. Bà vẫn nghĩ chuyện mình vừa nhìn thấy là bí mật của chồng nên dù đau đớn, bà vẫn kiếm tìm 1 đối sách để xử lý cho toàn vẹn.
Thấy vợ nằm úp mặt xuống gối, ông Thắng quay lại nhếch mép cười hỏi:
– Em mệt à? Có chuyện gì sao?
Bà Loan gạt vội dòng lệ, ngồi dậy lắc đầu:
– Không ạ! Em chỉ hơi đau đầu thôi. Anh ăn cơm không để em dọn?
Ông Thắng nhìn vợ, ánh mắt diễu cợt:
– Thật là không có chuyện gì chứ?
Bà Loan miễn cưỡng gật đầu:
– Vâng!
– Kể cả việc chồng em ngoại tình với con dâu tương lai cũng không vấn đề gì đâu nhỉ?
Như bị trúng tên xuyên tâm, bà Loan nhìn chồng với ánh mắt ngỡ ngàng kinh ngạc. Ông Thắng tiếp:
– Tin nhắn đó của anh!
– Tại sao chứ?- Bà Loan thều thào, cố dùng chút sức tàn để hỏi.
Ông Thắng cười gằn, khuôn mặt lạnh tanh trong khi ánh mắt rực lửa:
– Em giữ bí mật suốt gần 30 năm có mệt ko? Anh thì mệt rồi nên không muốn cất giấu nữa. Mình ngửa bài với nhau thôi.
Bà Loan tròn mắt nhìn chồng, miệng lắp bắp:
– Ý anh… ý anh là..
Ông Thắng hít một hơi dài rồi chậm rãi:
– Đinh Toàn không hề phụ bạc em. Khi em báo tin với hắn là đã có thai, hắn đã đến gặp bố em để thưa chuyện và xin chịu trách nhiệm. Ấy vậy mà ngay hôm sau hắn bị bắt về tội buôn lậu, tù hơn chục năm em có biết? Khi ta cưới nhau được hơn 1 năm, anh bất ngờ được 1 người bạn của Toàn báo tin. Anh đã vào thăm tù, trực tiếp gặp Toàn để xác minh sự thật. Lúc đầu anh buồn lắm chứ, nhưng nghĩ thôi thì cái số nó vậy, trâu người ta nghé mình. Anh hy vọng rồi sau này cũng sẽ có 1 đứa con. Nhưng 5 năm trôi qua, thằng lợi đã lớn mà em lại ko cấn bầu, trong khi anh rất mong ngóng thì em và gia đình em lại tỏ ra rất thờ ơ. Anh lén đi bệnh viện kiểm tra thì mới biết anh bị vô sinh. Nhưng bác sĩ khẳng định anh không phải bị bẩm sinh mà là do uống phải độc chất. Anh đã âm thầm điều tra và biết được lão thầy lang là bạn chí cốt của bố em đã làm việc này. Chính miệng lão nói với anh là mua thuốc từ trung quốc về theo yêu cầu của bố em.
Bà Loan lắp bắp:
– Vậy… vậy cái chết… của ông ấy….
– Đúng vậy, là anh! – Ông Thắng bình thản gật đầu: – Anh chỉ đổ chai thuốc trong túi của ông ta vào mồm ông ông ta thôi. Không ngờ đó lại là thuốc độc. Chai thuốc đó vốn dành cho người tình của em, Đinh Toàn!
Bà Loan đổ gục xuống sàn. Bà không còn sức để khóc. Vậy ra gần 30 năm qua bà trách lầm người yêu, trong khi anh ta đã bị bố của bà hãm hại. Bà cũng không thể trách bố mà chỉ trách mình nông cạn, không đủ niềm tin vào người yêu, không đủ dũng khí để đối mặt và không đủ bản lĩnh để bảo vệ người tình. 2 người đàn ông đi qua cuộc đời bà cũng vì bà, vì gia đình bà mà khốn đốn. Bà chả có gì để giải thích, càng không có tư cách nói lời yêu thương hay đòi hỏi bất cứ điều gì. Bà biết, họ hận gia đình bà lắm lắm.
Ông Thắng nhìn vợ nằm dưới sàn với đôi mắt lạnh tanh, đoạn ông bước ra khỏi phòng.
Bà Loan cố ngước nhìn theo dáng chồng lần cuối, rồi bà từ từ nhắm mắt.
Đám tang bà Loan tổ chức trong chiều mưa buồn não ruột. Lợi quỳ trước linh cữu mẹ, ánh mắt vô hồn. Anh là bác sĩ mà không biết mẹ truỵ tim. Học hành cho lắm, bằng khen treo đầy để làm gì mà không cứu được mẹ. Vừa nhìn thấy nhau đó mà, sao giờ nghìn trùng cách biệt thế này. Lợi không khóc được, chỉ cảm thấy nghẹn ngào đau khổ. Trong đám tang bà Loan, có một người đàn ông lạ, lặng lẽ đứng ở góc phòng, tựa lưng vào tường để hút thuốc. Đó là Toàn, người đàn ông khốn khổ bị bố vợ hụt tống vào tù. Ông đứng đó, thỉnh thoảng đưa mắt ngắm nhìn di ảnh của người yêu với khuôn mặt buồn bã. Ông giận bà chỉ vì bà vội lấy chồng khi chưa tìm hiểu kĩ ngọn nguồn, bà từng hứa chỉ yêu mình ông mà rồi chẳng đợi ông nổi 1 tháng. Ông đã từng nghĩ sẽ trách móc hoặc thậm chí lên kế hoạch làm cho bà đau khổ để trả thù bố bà. Nhưng giờ ông không còn giận bà nữa, ông chưa từng nghĩ sẽ chia ly với bà sớm thế này. Cảm ơn bà đã sinh cho ông 1 đứa con trai giống ông như tạc. Cảm ơn bà đã nuôi dạy nó 1 mình, chắc là vất vả lắm. Ông chợt thấy mình khốn nạn khi năm xưa đã nói sự thật cho chồng bà, để đày ải bà cho chừa cái tội phụ ông. Càng nghĩ, ông càng thương bà. Ông phát hiện ông vẫn còn yêu bà nhiều lắm. Ông nhớ lại thoả thuận giữa ông và Thắng năm xưa, thắng sẽ giúp ông giữ bí mật và giúp ông nuôi con trưởng thành. Ngày ông ra tù, Thắng sẽ trả lại vợ con cho ông đổi lại, toàn bộ gia sản sẽ là của Thắng. Nghĩ đến đây, Đinh Toàn nhếch mép cười chua chát, khinh bỉ 2 thằng đàn ông hèn kém bắt tay nhau để hành hạ 1 người phụ nữ của đời mình.
Phần ông Thắng, ông không ra sảnh ngoài để điều hành tang lễ mà ông nằm trong phòng ngủ, nơi mà gần 30 năm qua ông chung đụng với người đàn bà ông không yêu. Nơi mà cứ nghĩ đến ông lại có cảm tưởng như địa ngục. Ấy vậy mà nay ông thấy trống vắng quá, căn phòng rộng quá, dường như thiếu thứ gì. Ông từng rất mong chờ ngày này. Ông từng tưởng tượng ra khuôn mặt bàng hoàng xen lẫn xấu hổ khi biết ông đã nắm sự thật từ lâu. Ông nghĩ lúc ấy bà sẽ đau khổ và nhục nhã lắm. Bố của bà sẽ không thể nhắm mắt siêu thoát khi thấy con gái bị hành hạ như vậy. Ông nghĩ đó là đòn trả thù thâm độc nhất. Tuy nhiên sao nay ông không vui.
Ông nằm trên gường và nhớ lại hình bóng tất bật của bà. Giờ này mọi ngày, bà đang dọn cơm. Bất giác ông rơi nước mắt. Có tiếng gõ cửa, ông lấy tay lau mắt rồi ngồi dậy nói:
– Vào đi!
Cửa mở. Yến nhẹ nhàng bước vào và bấm chốt cửa. Bước tới cạnh ông, cô quỳ xuống, tựa đầu lên đùi ông và nhắm mắt chờ đợi. Ông Thắng thở dài và nói khẽ:
– Cô ra ngoài lo việc đi. Nay nhà tang tóc, tôi không có hứng thú.
Yến dạ nhỏ và đi ra ngoài như 1 cái máy. Còn lại 1 mình, ông Thắng ngồi suy nghĩ mông lung. Yến chỉ là con cờ để ông trả thù vợ, và cũng là tay sai đắc lực để ông lấy sạch tài sản, coi như công chịu đựng của bản thân trong thời gian qua. Giờ bà Loan mất rồi, ông không cần phải lén lút nữa, công ty và điền sản nghiễm nhiên là của ông, có Yến hay không cũng chả cần thiết. Nghĩ đến đấy, ông vui trong bụng, cảm giác tiếc thương thoáng qua biến mất. Đã diễn thì phải diễn cho tròn vai, với lấy cái áo tang mặc vào, ông trưng bộ mặt buồn khổ mò ra tang lễ.
Lợi vẫn quỳ bên linh cữu mẹ. Khi bác sĩ trưởng khoa đến viếng, Lợi cũng không buồn tiếp đón. Thắp nhang xong, trưởng khoa đến bên Lợi ngồi xuống, vỗ vai anh an ủi:
– Gắng lên nhé, đừng để bản thân đổ bệnh đấy. Yến đâu, nãy giờ anh không thấy?
Lợi đưa mắt nhìn quanh, chẳng thấy người yêu nên Lợi lấy máy ra gọi. Một lúc sau, Yến từ nhà sau đi lên, khuôn mặt lạnh lùng, mắt nhìn vô định, thần sắc u tối. Trưởng khoa kéo Lợi ra 1 góc rồi nói:
– Anh bảo này, vợ cậu bị yểm bùa thật đấy. Tối nay cậu pha ít thuốc này cho cô ta uống, đồng thời đeo cái vòng này vào tay cô ấy, cậu sẽ thấy câu chuyện tiếp theo.
Lợi ngập ngừng:
– Nhưng mà…
– Không nhưng nhị gì cả. Cậu quên ông già anh là thầy à? Chỉ là không rõ pháp lực của kẻ yểm cao thấp thế nào. Tuy nhiên, phép của nhà anh cũng sẽ có tác dụng nhất định. Nhớ dùng đấy!
Lúc khách về hết, Lợi tần ngần 1 lúc rồi đưa cho yến ly nước cam. Không chút nghi ngờ, Yến đón lấy uống cạn. Xong, Lợi đeo cái vòng màu ngọc bích vào tay Yến nhỏ nhẹ nói:
– Quà của anh đấy, đừng tháo ra nhé!

Phần cuối

Trời chuyển dần về khuya, mưa vẫn rả rơi rả rích. Yến vẫn ở sảnh tang cùng Lợi, còn ông Thắng thì đã đi nghỉ. Không gian lạnh lẽo thê lương kèm tiếng tụng kinh và nhạc cò ảo não. Lợi phủ phục bên linh cữu của mẹ, nhưng mắt thỉnh thoảng vẫn liếc về phía Yến.

Ông Thắng nằm 1 mình trong phòng, lạ thay càng lúc ông càng thấy nóng. Với tay bật cái quạt số lớn hơn nhưng mồ hôi đổ thành từng hột. Một cảm giác nóng rát khắp cơ thể tựa như ông đang đứng cạnh đống lửa lớn. Ông ngồi dậy cởi hết quần áo và bước vào phòng tắm xả nước. Ngay lập tức, người ông lạnh cóng như có băng tuyết phủ vào. Run lập cập, ông lết lên giường trùm kín chăn.

Yến đang ngồi im, bỗng ngọ nguậy như bị ngứa. Cô gãi 2 cánh tay, gãi cằm rồi với tay ra sau gãi lưng. Dáng vẻ uốn éo kì dị. Phát hiện điều bất thường, Lợi đến đỡ người Yêu và hỏi:

– Em không sao chứ?

Yến nhìn Lợi, đôi mắt trợn tròn trắng dã, miệng lắp bắp và hàm cứng ngắc:

– C.. cư… cứu….

Chỉ nói được vậy, Yến ộc ra 1 thứ chất đen ngòm thối khắm, tay chân co quắp. Lợi kinh hãi nhìn Yến rồi lật đật gọi cho trưởng khoa:

– Anh Mạnh ơi, vợ em có chuyện rồi!

– Để yên đấy, đừng động vào, anh đến ngay.

10 phút sau, trưởng khoa Mạnh có mặt. Anh ta lấy ra 1 đạo bùa đốt lên và hơ quanh người Yến. Tiếp đến, anh ta lấy ra 1 cây kim bạc, chích vào giữa ấn đường và nặn ra 1 giọt máu đen thui, tanh tưởi. Lợi lắp bắp:

– Ôi… ôi trời… không thể tin được…

Mạnh gật đầu:

– Chúng ta là bác sĩ, cần phải tin và chấp nhận chuyện tâm linh mới có thể cứu người. Những trường hợp bị yểm thế này mà đưa đến bệnh viện, chỉ cần tiêm vào mũi thuốc là bệnh nhân chết ngay. Anh đã nói vợ cậu dính ngải mà không tin.

– Liệu cô ấy có sao không anh?

– Không sao. Chút nữa là tỉnh. Nhưng kẻ yểm ngải thì có sao đấy. Loại ngải này dùng máu của kẻ yểm mà luyện thành. Cho nên khi giải ra, kẻ bỏ ngải sẽ chịu tổn thất rất lớn, nhẹ thì thần trí điên loạn, nặng thì vong mạng.

Nằm 1 chút thì Yến cử động rồi mở mắt. Thấy Mạnh, cô lật đật ngồi dậy cúi đầu chào rồi lí nhí hỏi:

– Em bị làm sao ạ? Sao lại nằm dưới sàn thế này?

– Em có nhớ chuyện gì xảy ra không?- Lợi hỏi

Yến chưa kịp trả lời thì một tiếng gào thất thanh vang lên ở trên lầu. Tiếng của ông Thắng. Chưa kịp hiểu chuyện gì thì đã thấy ông Thắng người trần như nhộng lao xuống cầu thang, miệng la lớn:

– Nóng quá, cứu tôi với, nóng chết mất thôi…

Rồi ông trượt chân, lăn xuống hết các bậc tam cấp và nằm sóng xoài. Mạnh đưa mắt nhìn Yến, cô 2 tay bịt miệng, mặt cắt không còn giọt máu. Lợi chạy đến đỡ ba mình, miệng gọi lớn:

– Bố ơi, sao thế này? Anh Mạnh ơi, giúp em với.

Mạnh lắc đầu:

– Việc này nằm ngoài khả năng, xin lỗi vì anh không can thiệp được.

Quay lại phía Yến, Mạnh nói nhỏ:

– Ông ta từng đưa cho cô cái gì lạ thì đốt đi. Hy vọng mọi chuyện chưa đi quá xa.

Sau đám tang bà Loan, ông Thắng ngày càng điên dại, ông quên hết mọi người, không thể tự chăm sóc bản thân. Lợi phải thuê 2 vệ sĩ lực điền để kèm ông ở nhà, ngăn không cho ông ra đường quậy phá. Sau 49 ngày của mẹ, Lợi rất ngạc nhiên khi có 1 phụ nữ ghé thăm. Đó là bà Lụa. Bà tìm đến để kể cho Lợi nghe về tất cả sự thật và mâu thuẫn của đời trước.

Ông Thắng và Lụa từng là thanh mai trúc mã, tuổi trẻ đã có tình yêu đẹp và nhiều mộng mơ. Tuy nhiên nhà ông Thắng rất nghèo, bố ông lại bị hen suyễn nặng, mất sức lao động mà phải thuốc thang chữa chạy triền miên, nên nhà lâm vào cảnh nợ nần không lối thoát. Khi được bố bà Loan đề nghị chọn làm rể, mẹ ông Thắng đã ép ông phải chấp nhận để đổi đời dẫu cho ông Thắng một mực từ chối. Tuy nhiên, chữ hiếu để lên đầu, không thể nhìn bố mình bị bệnh tật hành hạ, ông Thắng đã đồng ý cưới bà Loan. Một năm sau, ông Thắng biết được tin đứa con bà Loan đẻ ra là của ông Toàn, oái oăm hơn là ông biết Toàn đi tù do bố bà Loan hãm hại. Bố bà loan còn thuê 1 ông thầy lang mua thuốc độc chờ Toàn ra tù sẽ nhổ cỏ tận gốc, không ngờ ông Thắng biết được, dùng chính chai độc dược đó giết chết thầy lang. Ông Thắng còn biết được chính bố vợ cho mình uống thuốc vô sinh nên nuôi hận trả thù. Ông quay lại với bà Lụa, để bà Loan bao năm tháng lạnh lùng chăn đơn gối chiếc, khắc khoải chờ đợi tình yêu từ chồng. Việc ông bỏ ngải Yến cũng nằm trong kế hoạch rửa hận, lấy hết tài sản rồi cao chạy xa bay. Chẳng ngờ trời bất dung thân, ngải được giải và ông thần trí điên loạn. Bà lụa đến gặp Lợi để xin tạ tội và đón ông Thắng về chăn nuôi. Đâu thì ông ấy cũng không phải cha ruột của lợi nên bà tha thiết mong Lợi đồng ý.

Lợi ngồi nghe hết, nước mắt tràn trề. Anh thương cho số phận của tất cả mọi người trong. Trong câu chuyện này, người gây ra nút thắt là ông ngoại anh để rồi đời sau đau khổ. Anh cũng không giữ ông Thắng, chỉ muốn cùng bà Lụa tìm thầy pháp giỏi để cứu ông. Qua giới thiệu, anh được biết thầy THÍCH TÂM NHẪN ở Bình Thuận. Lợi cho xe vào rước thầy ra Hà Nội. Tuy nhiên, lúc nhìn thấy ông Thắng, thầy Nhẫn đã từ chối chữa trị. Không phải là không chữa được mà là thầy không muốn cứu người đã gây nghiệp quá nhiều.

Thầy nói:

– Bố vợ ác là cái nghiệp của ông ấy, tuy nhiên sự độc ác ấy xuất phát từ tình yêu của người cha dành cho cô con gái độc nhất mà ông ta luôn xem như báu vật. Đồng ý lấy bà Loan cũng là do gia đình và bản thân ông Thắng quyết định. Phụ bỏ người yêu, chọn lấy vợ giàu để đổi vận. Ông Thắng đã được toại ý, ăn trắng mặc trơn, trở thành 1 ông chủ giàu có suốt bao năm. Ông đã giúp cha mẹ trả nợ, bao nuôi người tình và sống xa hoa. Không có gì tự nhiên mà đến, đã đánh đổi thì phải biết chấp nhận. Ai cũng có kẻ thù, chỉ là cách họ giải quyết thế nào mà thôi. Oan oan tương báo đến bao giờ mới hết. Riêng ông Thắng đã chọn cách trả thù hèn mọn, đó là hại cả người vô tội. Dù muốn dù không, 2 mạng người đã ra đi vì ông. Họ không siêu thoát mà ở lại đeo bám bên cạnh ông.

Lợi nhìn thầy, tha thiết cầu xin:

– Con người ai cũng mắc sai lầm. Cũng vì ông ngoại con mà dẫn đến câu chuyện đau lòng ngày hôm nay. Con tha thứ cho ông ấy. Xin thầy hãy cữu giúp.

Thầy lắc đầu:

– Tôi chỉ làm lễ giúp 2 vong hồn bên cạnh ông ta siêu thoát. Còn bản thân ông ta thì phải tự trả nghiệp.

Sau đó thầy lập đàn làm lễ rồi ra về. Lợi và bà Lụa còn tìm rất nhiều thầy pháp khác về giúp nhưng ai cũng lắc đầu bó tay. Không còn hy vọng, bà Lụa đưa ông Thắng về quê ngoại ở Nam Định, mua 1 căn nhà nhỏ ở gần bệnh viện tỉnh để tiện việc chăm sóc và chữa chạy cho ông.

Từ đó về sau, ai đi khám ở bệnh viện tỉnh Nam Định đều thấy 1 người đàn ông trắng trẻo phương phi đứng ngoài cổng rào bệnh viện, đưa cái ống lon qua song sắt để xin thức ăn thừa. Người đàn ông này cũng nhặt nhạnh những đồ vật cũ bỏ vào bao rồi ì ạch cõng về nhà. Cũng thường có 1 người đàn bà đẹp hay khóc lóc chạy theo ông, níu kéo ông nhưng lần nào cũng thất bại. Lâu dần, họ thế nào cũng ko ai để ý nữa.

Yến về lại quê, mở 1 chi nhánh bán vật liệu, nguồn cung từ công ty Toàn Lợi. Cô không vượt qua được mặc cảm nên chỉ có thể trở thành bạn tốt của Lợi. Lợi đã ra nước ngoài làm việc, gia sản ở nhà, ông Toàn quản lý.

Các bạn thấy đấy, người làm, trời nhìn. Không có bí mật hoặc tội ác nào che dấu vĩnh viễn. Hãy sống vị tha với nhau, bớt sân si tính toán để cuộc đời thanh thản hơn.

إرسال تعليق

أحدث أقدم