Kể Chuyện Bị Bóng Đè

Trên đời này có ma hay không ? Người thì bảo có, người nói là không. Suy cho cùng thì cũng chưa có ai chứng minh rằng hoàn toàn không có ma, mà cũng chưa có ai làm cho tất cả mọi người trên thế giới này tin là có ma. Vì vậy ma quỷ vẫn còn là 1 cái gì đấy không rõ ràng và chưa xanh chín trong suy nghĩ của mỗi người.
Vậy ma là gì ? Nôm na theo ý hiểu từ trẻ con cho đến người lớn, ma là hồn người chết hiện về, là 1 thứ gì đó thật đáng sợ và đôi khi rất.. tởm. Mà theo cá nhân mình mà nói thì mình nghĩ rằng chắc hẳn là ma rất đáng sợ, đáng để sợ. Vì chẳng tự nhiên vô cớ những người tin là có ma họ lại sợ ma, còn những người không sợ ma thì ngược lại.
Ma thường được xuất hiện qua phim ảnh và miêu tả qua tưởng tượng, hồi ức của nhiều người với những đặc điểm chung : tóc xoã dài, người trắng toát, lơ lủng lơ lửng trên mặt đất trông phát hờn đi đc.. Chỉ cần nghĩ đến thôi nhiều người yêu bóng vía đã cảm thấy rén rồi.
Tạm kết luận là ma rất đáng sợ, đáng sợ như thees nào thì hãy nhìn vào cái màn hình, mình sẽ kể cho mọi người nghe, kể cho mọi người biết mình đã sợ ma đến mức như muốn phát điên lên như thế nào.

Nhưng trước tiên, bạn có tin trên đời này có ma không ?

Tạm tóm tắt qua bản thân, mình là 1 thằng con trai, thần kinh thân hình phát triển bình thường không có dấu hiệu gì là muốn nhặt lá đá ống bơ hay các dấu hiệu về thần kinh khác cả, cuộc sống lành mạnh, chăm thể dục thể thao đẩy lùi ma toé. Tóm lại là bình thường và chẳng sao cả.
Hồi xưa, hồi xưa tức là hồi lâu lắm rồi ấy, mọi người đã tưởng tượng được ra chưa ? Đấy đúng rồi, từ lâu lắm rồi. Mình đã đc người lớn, tức là anh chị hàng xóm ông bà bố mẹ v.v..v.v…tiêm nhiễm vào đầu những hình ảnh, câu chuyện về những cái ghê rợn và kinh hãi vãi cả đái, nói chung là về Ma , + với 1 phần chắc yếu bóng vía nên mình đã có khái niệm sợ ma ngay từ bé.
Dần dần lớn lên đi học, suy nghĩ cũng không ngu và dễ lừa như hồi xưa nữa, nên mình cũng bớt tin vào những cái câu chuyện ma quỷ mà người ta hay mang đi doạ trẻ con. Những đ’ hiểu sao vẫn sợ ma.. Đến bây giờ lớn hơn tý nữa thì ma quỷ đối với mình là 50/50. tức là nửa tin nửa không tin, nửa sợ nửa không sợ, đi chơi đêm nhiều, dần dần thì hết sợ ma, từ sợ ma chuyển sang sợ cướp ._. đêm mà chẳng may có đi đường vắng thì chỉ sợ cướp chứ chẳng sợ ma.
Cho đến 1 lần, 1 thời gian mình bị bóng đè. Bị bóng đè 1 cách quá ư là dã man.. Khoảng thời gian ấy khiến mình tin rằng trên đời này có ma !
Miên man giải thích về hiện tượng bóng đè 1 chút, chắc hẳn ở đây ai cũng ít nhất 1 lần bị bóng đè. Theo mạng in tơ nét và sách báo tv, khoa học giải thích bóng đè là hiện tượng khi cơ thể mệt mỏi, thần kinh căng thẳng stress nên dẫn tới việc bị bóng đè. NHƯNG !! về mặt tâm linh, bóng đè là 1 thứ hiện tượng liên quan đến ma, có thể hiểu nôm na là ma trêu.
Đọc đến đây mình muốn nói 1 điều là có thể mình bị bóng đè là hiện tượng khoa học bình thường và chả có ma quỷ gì cả, có thể mình hoa mắt nên nhìn thấy ảo ảnh linh tinh. Nhưng mình xin kể những thứ mà mình nhìn và nghe thấy khi bị bóng đè, không cần biết nó là thật hay giả.
Hôm ấy mình đi tập thể dục về, gọi là tập thể dục cho oai thôi vì thật sự chỉ là chạy loanh quanh cái CV Thống Nhất cho nó gọi là, cho bớt giống thanh niên ho gà đi. Hôm ấy về nhà người mình nhức ê ẩm hết cả chân vì căng cơ, cảm tưởng như nhấc chân lên là nó rời mẹ ra khỏi cơ thể ấy. Tóm lại là rất mỏi.
Sau khi tắm rửa ăn cơm xong xuôi mình bò ra giường bật TV và onl facebook. Mình có 1 thói quen là đi ngủ luôn để TV, để đấy xem đến khi nào ngủ thì ngủ luôn. Đang nằm onl thì mẹ mình đi từ dưới nhà lên trên cất/phơi quần áo. Mỗi lần mẹ đi đến đâu mình nghe thấy tiếng chân đến đấy. Hầu như tối nào cũng thế, thành thói quen. Đang nằm xem TV thì mình thấy buồn ngủ, chắc ai cũng biết cái cảm giác vừa nằm xem TV vừa ngủ gật nó như thế nào, mắt cứ nhắm lại mở cứ nhắm lại mở. 1 phần vì mình tiếc đang xem phim hay nên chưa muốn ngủ, một phần vì sớm quá chưa muốn ngủ nốt. Vì vậy nên cứ vật lộn cố đấm ăn xôi với cơn buồn ngủ để xem phim.
Mới đầu nằm nghiêng người chống tay xem TV, rồi dần dần mỏi tay quá bỏ mẹ tay ra nằm hẳn xuống luôn vậy.. rồi cuối cùng mắt mình lim dim lim dim. Đang mơ màng thì nghe thấy tiếng chân mẹ đi xuống cầu thang, cùng lúc đấy với cái ánh sáng + âm thanh phát ra từ TV khiến mọi thứ khó xác định, nửa tỉnh nửa mơ. Mình vẫn đang kéo dài trong cái trạng thái ấy, mắt vẫn lim dim. Tiếng TV xì xầm phát lên từ kênh phim nước ngoài, mà mọi ng biết đấy, ng nc’ ngoài đa số ngôn ngữ của họ nói toàn là âm gió. Cho nên nghe tiếng của 1 bộ phim nước ngoài bật ở mức volum nhỏ cứ như tiếng xì xầm nói thầm bên tai vậy. Cái tiếng đấy nó cứ quanh quẩn bên tai mình. Rồi mình nhắm mắt vào. Nhắm mắt nhưng vẫn nghe và mắt vẫn cảm nhận đc ánh sáng của tv. Cứ kéo dài như thế 1 lúc, rồi mình nghe thấy tiếng chân của mẹ đi xuống cầu thang. Lúc ấy mắt lại hơi hé hé 1 tý, rồi lại nhắm lại. Tiếng TV vẫn cứ loanh quanh chạy bên tai như có người tý hon đang nói chuyện trong đó vậy. Rồi bất giác mình nhận ra có gì đấy không ổn, tiếng bước chân của mẹ vẫn còn mà trong khi ấy đáng lẽ mẹ phải đi xuống dưới nhà từ lâu rồi. Tiếng chân vẫn cứ gần dần gần dần. Đến khi đỉnh điểm của cái âm thanh đang đi dọc từ cái cầu thang xuống ấy nghe đc rõ nhất, mình giật mình tỉnh dậy. Qua ánh sáng từ tv và đôi mắt hé ti hí, theo phản xạ mình nhìn ra phía ngoài cửa, phía tiếng chân phát ra.
Và mình đã thấy đc có người đang đứng ở đấy ! Đứng ngay ngoài cửa phòng, cách chỗ mình nằm vài bước chân.
Lúc ấy cảm giác như đôi mắt muốn mở to ra nhưng nó chỉ hé lên 1 chút. Chân tay lúc ấy chặt cứng lại và cảm giác như có vật nặng đè lên. Mình cố gồng người lên vùng vẫy nhưng vô ích. Lúc này bắt đầu hoảng, mình đưa mắt liếc quanh phòng 1 lần nữa.
Tiếng TV và ánh sáng vẫn thế, vẫn xì xầm xì xầm như thời điểm mình ngủ gật, căn phòng vẫn hiện lên mờ mờ. Cái bóng người thì đứng trơ trơ ở cửa. Mình cố gắng mở mắt thật to và há miệng kêu lên, nhưng không biến chuyển gì. Chân tay vẫn cứng ngắc. Từ đôi mắt cho đến cái ngón tay, mọi thứ không thể nào mà điều khiển đc, cứ kéo dài như vậy 1 lúc mình đành mặc kệ thôi không giãy dụa nữa. Khi ấy trong đầu mình hoàn toàn nhận thức đc có sự xuất hiện của 1 người đang ở trong phòng, nó vừa là hình ảnh rõ ràng, vừa là cảm giác. Rất thật. Khoảng 3p sau, bất giác mình xoay đc người, cảm giác như vừa bị ai đánh gẫy hết xương cốt vậy. Mỏi và mệt vô cùng. Khi cử động đc người, mình cố ngóc đầu dậy và nhìn lại ra cửa. Chẳng có gì ngoài cái rèm thỉnh thoảng đung đưa vì gió quạt. Lúc này thì TV đã tối om từ lúc nào, ánh điện đường từ bên ngoài cửa sổ rọi vào căn phòng.
Cho đến thời điểm hiện tại mình mới nhận thức đc tất cả 1 cách thật nhất và bắt đầu thấy sợ. Sợ vã cả mồ hôi. Mình vồ lấy cái điều khiển bật TV lên rồi chuyển nhanh sang kênh hoạt hình Tv bật lên, mắt mình nheo lại vì chói, nằm ổn định lại tinh thần , ngóc cổ lên nhìn lại ra cửa 1 lần nữa, vẫn không có gì. Sờ lên cái điện thoại thì đồng hồ đang là 2h hơn. Mình bắt đầu khều lấy cái gối ôm và nằm quay lưng ra ngoài cửa. Tự nhiên cái hình ảnh ghê tởm vừa nãy lại xuất hiện trong đầu, những ý nghĩ kinh dị bắt đầu kéo đến. Mình nghĩ đến 1 cái bóng tóc xoã đang đứng ngay sau lưng nhìn chằm chằm vào mình, hay có thể là đang nằm ngay bên cạnh, lúc ấy lập tức mình quay người lại hướng mặt ra cửa rồi nhắm mắt yên tâm phần nào đi ngủ. Mình ngủ đi lúc nào ko biết.
Sáng hôm sau hỏi mẹ thì mới biết cái TV là mẹ tắt đi lúc thấy mình đang ngủ ( tức là lúc đang bị bóng đè. Chắc thế )
Từ đấy trở đi, mình rất hay bị bóng đè. 1 lần nằm ngủ quên ở ghế dưới nhà, cái ghế kê cạnh cửa sổ. Đến đêm bị bóng đè, cách thức bị đè thì vẫn như cũ rồi mình nhìn thấy ” Nó ” đang BÁM VÀO SONG CHẮN CỬA SỔ VÀ NHÌN CHẰM CHẰM VÀO MÌNH. Tất cả cảm giác đều rất thật, chỉ có điều mắt không thể nào mà mở to ra đc. Lúc sau tỉnh dậy mình té thẳng lên phòng với cái hình ảnh 1 cái gì đấy đang bò ở cầu thang bám theo sau. Nói ra thì ngại vì cũng ko hẳn là bé nữa nhưng vẫn nhát chết nhưng phải công nhận 1 điều cái cảm giác lúc ấy thật sự kinh tởm và ám ảnh. Lên phòng bật tv xong mình ko dám nhắm mắt. Vì lo sợ nhỡ đâu ngủ nó lại đến nữa thì sao ?
Có thể khi bạn còn thức và tỉnh táo, những thứ ma quỷ kinh tởm chỉ là tưởng tượng và ko có thật. Nhưng cho đến khi bạn ngủ, trong giấc mơ, không có gì là không thể.
Một lần khác, hôm ấy nhà có 3 đứa em họ đến chơi ngủ luôn qua đêm. Toàn trẻ con, nghịch thì không phải nghĩ. Tối hôm ấy mình nằm ngủ mà chúng nó vẫn còn chạy ầm ầm từ dưới lên trên từ trên xuống dưới. Nằm nhắm mắt mà tiếng trẻ con cứ quanh quanh bên tai. Mơ mơ màng màng 1 lúc thấy tiếng trẻ con chạy đến, mình giật mình mở mắt và thế là ôi thôi lại bị bóng đè. Lần này là đứa trẻ con đứng ngoài cửa, sau cái rèm. Tiếng nô đùa vẫn vang lên. Nó vẫn chỉ đứng đấy, nguyên 1 chỗ. Mình thấy cái tay của nó vén rèm và ló 1/3 cái đầu ra nhìn. Nhưng ko rõ mặt. Nghĩ lại mà thấy tởm đéo chịu đc..
Rồi còn rất rất nhiều lần nữa mình bị bóng đè, vẫn là cái tiếng chân đi dọc từ cầu thang xuống, đến khi tiếng chân kết thúc ở cuối cầu thang tức là ngay ở cửa, thì cũng là lúc mình giật mình mở mắt và dính đòn Cứ thử tưởng tượng cái cảm giác giữa đêm đang ngủ mà có người đứng ngoài cửa nhìn chằm chằm vào mà xem. Thật tởm lợm.
Có 1 lần mà cảm tưởng như sợ đái cả ra quần luôn. Hôm ấy nằm ngủ dưới đất. Phòng mình ko có giường, chỉ kê đệm trong góc phòng và cái kệ TV ở góc bên kia. Hôm ấy mình nằm ở giữa, quay chân ra cửa, nằm xấp. Đang chuẩn bị đi vào giấc rồi thì mình cảm giác, lần này ko nghe thấy tiếng bước chân nữa, mà là cảm giác. Cảm giác có 1 cái gì đấy bước qua người, thật đến nỗi mình còn thấy rõ độ lún của cái thảm trải nhà khi dẫm lên. Trong tích tắc, cái cảm giác ấy lại xuất hiện trên chiếc đệm. Mình mở mắt và phản xạ đầu tiên là liếc thẳng lên trên đệm, mình nhìn thẳng lên đệm đập vào mắt mình là 1 người đang NGỒI KHOANH CHÂN NGAY TRÊN ĐÓ !! Lúc ấy đầu óc mình trống rỗng luôn, ko nghĩ đc cái gì cả. Bônhx nhiên có 1 cái âm thanh ré lên. Hãy tưởng tượng âm thanh là 1 vật thể rắn và có người đang cầm cái ” que ” âm thanh ấy xiên thẳng vào đầu mình ! Ngay 2 bên thái dương. Cảm giác rất buốt, cái thứ âm thanh ấy như có hàng vạn người hàng vạn vật đang rú lên cùng 1 lúc vậy. Rất đáng sợ. Quay cuồng luôn. Nó vẫn ngồi trên giường và nhìn mình. Có lẽ thế. Chắc mọi ng cũng đã biết cái cảm giác đang có ng nhìn chằm chằm vào mình ntn. Rất dễ phát hiện. Khoảng 2,3p sau khi tỉnh dậy, người toát mồ hôi. Mình nằm im nhắm mắt đếm trong đầu , 1..2..3…4….5 ! Đến 5 mình mở mắt ngồi thẳng dậy, thò tay bật điện và vung tay mạnh lên phía trên giường máu chó đã dồn lên đến đỉnh điểm, vừa vung tay như đang đấm ai đấy vừa nghiến răng chửi, chửi chết cha chết mẹ, chửi ông chửi bà chửi mả tổ mả tiên chửi cả họ cả hàng cả hang cả hốc. Khi ấy mình như người điên vậy. 1 hồi mệt vã mồ hôi mình ngồi bệt xuống. Điện thoại hiện tại đang là hơn 3h sáng. Ngồi 1 lúc thì thấy thoải mái hẳn. Tâm trạng ko còn sợ sệt như mọi khi nữa. Onl fb 1 lúc thì lăn ra ngủ đến sáng…
Có lần ko bị bóng đè, đang nằm onl fb, mình đang nhìn những dòng chữ trên màn hình và lẩm nhẩm đọc trong đầu thì bỗng nhiên có tiếng nói dí vào tai. Giật mình tỉnh luôn cả ngủ, mình mở to mắt nhìn quanh phòng. Cảm nhận đc rõ ràng và rất thật cái giọng nói ấy. Lúc ấy hoảng quá thò tay di chuột bật nhạc thật to. Không hiểu nó là cái thứ chó lợn gì nữa…
Từ đấy trở đi, những hình ảnh quái dị cứ ám ảnh tromg đầu, ít giấc ngủ ngon. Toàn xuất hiện những cảm giác từ xưa đến giờ chưa bị bao giờ. Lúc tắm, đang đứng dưới vòi xả nc’ gội đầu thì có cảm giác như có người đứng trc’ mặt, mở vội mắt ra thì đéo thấy ai và bọt cay chảy hết vào mắt. Vậy đấy. Đi trong nhà thì cứ cảm giác như sắp có ng đứng sau cửa/tường/góc khuất nhảy xổ ra. Và tởm hơn là mình đã tưởng tượng ra những thứ ngồi trên nóc tủ quần áo và bò ở cầu thang. Lúc ấy mình đã tự hỏi có khi nào mình sắp phát điên…” Nó ” thì vẫn thỉnh thoảng đến thăm. Toàn đi từ trên cầu thang xuống và đứng ở cửa. 1 lần duy nhất bị bóng đè, mở mắt ra nhìn thẳng vào mặt nó. Đó là lần đầu tiên mình dám nhìn thẳng mặt nó, mí mắt như kẻ đen, đen xì luôn. Nhưng không thấy rõ con ngươi. Giống như … con ngươi trắng dã vậy. chỉ kịp nhìn đc thấy mắt, sợ quá nhắm mắt vào và ko nhìn nữa. Sau 3 giây khó chịu mắt lại mở ra và thấy cái người đang đứng ngoài cửa đã lù lù trước mặt. Chỉ cách vài cm.
Có lần thì biết là bóng đè nhưng kệ, koquan tâm. Cứ ngủ..
Đôi khi tỉnh dậy mình cứ tự trấn an rằng đây chỉ là ảo giác, là hiện tượng khoa học chứ ko có ma. Mình cứ tự dối lòng như vậy. Rồi ban ngày cố rút ngắn thời gian ngồi máy tính/TV/Đt và tránh làm việc quá sức, thế nhưng mọi chuyện vẫn ko biến chuyển.
Gần 1 tuần nay, ko còn bị bóng đè nữa. Mình đã kể chuyện mình bị bóng đè cho nhiều ng biết, rồi có ng hỏi : Dạo này còn bị bóng đè nữa không. Mình nửa đùa nửa thật trả lời : Dạo này ko thấy con dở hơi đấy đến nữa. Cho đến tối hôm ấy, tiếng bước chân lại đi từ trên cầu thang xuống. Nó lại đứng ở cửa và nhìn chằm chằm..
Hết.

إرسال تعليق

أحدث أقدم