ẨN ÁN (CHƯƠNG 1)

 

Ẩn Án chương 1

Trên khúc sông này vắng, thường ít tàu bè qua lại. Hôm nay vợ chồng ông  Thuấn có việc nên mới đi xuồng chạy qua đây. Hai vợ chồng ông Thuấn nghèo lắm, gia sản lớn nhất chính là chiếc ghe máy nhỏ này. Nó không phải của vợ chồng ông mua, mà ông được kế nghiệp từ ba ông, chiếc ghe này cũng có độ tuổi hơn 30 năm rồi.

Đi đến đám lục bình, chiếc ghe máy phải chạy chậm lại, ông Thuấn điều khiển cần lái, còn bà Lành lấy cây dầm đẩy đám lục bình ra. Tưởng đâu đẩy đám lục bình tránh sang bên thì ghe chạy sẽ êm, chứ ai ngờ mới lướt lên 1 đoạn thì ghe bị đứng máy. Bà Lành đi lui ra sau mũi ghe hỏi chồng:

— Ủa bị sao vậy ông?

Ông Thuấn đưa tay lau đi lớp mồ hôi lấm tấm trên trán, những giọt mồ hôi tứa ra do cái thời tiết nóng nực này, nó bám lên lớp da đen nhẻm của ông. Ông trả lời:

— Chắc lại vướng rác chứ gì? Cái lớp trẻ bây giờ ăn cái gì cũng quăng xuống đây. Thôi để tôi xuống gỡ, còn nhanh lên đi công chuyện nữa.

— Ừa, từ từ nghen ông.

Nói xong, ông Thuấn cởi bộ quần áo mới thay, cởi luôn cái quần đùi, chỉ còn lại cái quần nhỏ rồi nhảy xuống sông. Trời nắng, nước sông thật là mát lạnh, xuống dưới nước, ông Thuấn lấy hơi hít sâu rồi bắt đầu lặn. Ông Thuấn vốn dĩ từ nhỏ đã sinh ra ở vùng sông nước, nên mấy cái vụ bơi lội này ông sành dữ lắm. Lặn xuống dưới nước ông mới bơi lại chỗ chân vịt, chỉ nhìn qua rồi ông Thuấn nhanh chóng ngoi lên. Vừa ngoi lên mặt nước, ông Thuấn thở hì hộc nói lớn:

— Có x.á.c c.h.ế.t bà ơi, nó vướng vào chân vịt.

Bà Lành nhíu mày rồi nói:

— Vậy ông xuống gỡ đi, tôi đi lấy dây cho ông kéo x.á.c vào bờ.

Ông Thuấn vừa bơi vừa nói:

—  Bà đưa tôi con dao rồi bà chuẩn bị cho tôi cái thùng xốp nữa nghen.

— Tôi biết rồi.

Dù là ông Thuấn hay bà Lành, dù gặp trường hợp này cũng không ngạc nhiên lắm. Bởi nghề của họ chính là bám sông vớt x.á.c, rồi quăng lưới kiếm thêm con cá con tôm trang trải cuộc sống. Ông Thuấn cũng muốn bỏ nghề, nhưng vợ chồng ông không có vốn,không có học, không nhà cửa,đặc biệt không có ai thân thích. Nên cho dù có lên bờ cũng không biết làm gì mưu sinh. Nghề này nó theo ba ông 1 thời, giờ lại là ông kế nghiệp, nhiều khi ông không biết nó là nghề hay là nghiệp nữa. Ngày xưa mà vớt được x.á.c thì người vớt không dám nhận tiền của người nhà người c.h.ế.t đâu. Giờ thì ai cho bao nhiêu họ nhận bấy nhiêu, quan trọng là có tiền trang trải cuộc sống, chứ nghiệp thì tính sau.

Ông Thuấn lấy hơi sâu rồi lặn xuống nước lần nữa, ông mò tới chỗ chân vịt cố gỡ cái dây thừng buộc một đống bộ phận x.á.c đang phân huỷ ra khỏi nó .Sau đó ông Thuấn lại ngoi lên lần nữa, cố gắng hít thở đều. Bà Lành nhìn thấy cái đống bầy nhầy lập lờ trên mặt nước, lập tức cả thân thể ớn lạnh rồi run lên từng hồi, bà Lành giật mình thốt lên:

— Trời, ai mà ác dữ vậy?

— Thôi, bà thả cái dây tôi bám rồi bà lái ghe vô sát bờ.

— Tôi biết rồi.

Bà Lành vừa lái ghe, lại vừa thương cho người c.h.ế.t, đây không phải là cái x.á.c c.h.ế.t đầu tiên kinh dị. Bà cũng đã nhìn qua rất nhiều loại rồi. Có x.á.c bị bóp cổ rồi thả sông, lúc vớt lên thân thể trương phình, 2 con mắt lồi ra như mắt ếch, cái lưỡi cũng lè ra ngoài. Có xác thì bị trúng bánh lái, cái mặt bị bánh lái cắt không khác gì miếng thịt bị cắt do con dao cùn. Còn nhiều lắm, rất nhiều nữa, bà cảm thấy rất xót thương cho người c.h.ế.t. Vừa bị chặt x.á.c đau đớn thân thể, vừa bị ngâm dưới nước lâu đến rã thể, thân xác còn bị cá rỉa nữa. Thật sự đáng thương vô cùng.

Cái ghe nhỏ lại lách qua đám lục bình rồi áp sát vào bờ. Ông Thuấn mới thả tay khỏi cái dây rồi bơi dần lên bờ, vừa lúc này bà Lành cũng để cái thùng xốp cạnh ông. Ông Thuấn dùng sức cầm cái dây thừng đó rồi nâng mạnh bỏ cái đống x.á.c vào thùng. Chứ ông không dám đụng vào, sợ thịt nhão ra rớt tùm lum lại khổ, mất công ông đi hốt. Tiếp đó, vợ chồng ông cùng bê cái thùng xốp lên bờ. Ông Thuấn nói:

— Bà lo chuyện hương khói, tôi điện cho cảnh sát đến.

— Tôi biết rồi.

Vì công việc của họ liên quan đến vớt x.á.c, nên trên cái ghe nhỏ này lúc nào cũng có sẵn mấy cái đồ cúng. Bà Lành lấy hương ra rồi đốt lên, cắm bên cạnh thùng xốp, sau đó quay ngược lên ghe luộc lấy cái trứng còn đem ra để cúng. Tội, c.h.ế.t vậy mấy ngày rồi chắc lạnh và đói lắm. Trong lúc đợi cảnh sát đến, ông Thuấn cũng tranh thủ tắm cái, ông đứng bên dưới bà Lành đưa nước xuống. Trong nước có pha rượu và gừng để giữ ấm cơ thể, một phần nữa là để tẩy uế.

Hơn 20 phút sau, có 2 xe cảnh sát cùng vài xe dân quân đã có mặt ở đây. Dây phong toả cũng được căng ra bao quanh khu vực có án. Một người mặt quân phục đến nói chuyện với ông Thuấn:

— Chào ông, tôi là trung sĩ Quân.

Ông Thuấn định đưa tay ra bắt tay đồng chí công an. Nhưng nghĩ lại tay mình vừa chạm vào đống x.á.c lúc nãy, nên vội đưa ngược ra sau chùi lên áo rồi mới đưa tay ra bắt:

— Chào đồng chí, tôi tên Thuấn.

— Tôi muốn hỏi ông một số câu hỏi, mong ông hợp tác điều tra.

— Tôi biết rồi.

Trung sĩ Quân mới hỏi chuyện ông Thuấn về cái x.á.c ông ấy phát hiện. Hạ sĩ Hà và trung sĩ Thanh cùng vài đồng chí khác mới kiểm tra xung quanh tìm kiếm manh mối. Bên phía pháp y cũng xuất hiện nhanh chóng sau đó. Một người trong số họ mới đến bắt tay với trung sĩ Quân:

— Chào đồng chí, tôi là Dũng - nhân viên pháp y.

— Chào đồng chí, cái x.á.c ở bên kia.

Nhân viên pháp y mới nhanh chóng qua đó, mặc đồ bảo hộ và bắt đầu kiểm tra x.á.c c.h.ế.t. Một tấm bạt lót dưới đất được trải ra, thêm 1 tấm bạt khác được che lên như 1 túp lều. Xung quanh đã xuất hiện nhiều người dân đến hóng chuyện. Anh Dũng bắt đầu lấy kéo và dao cẩn thận cắt từng đoạn dây buộc mỗi phần x.á.c đặt lên tấm bạt. X.á.c c.h.ế.t đã bắt đầu phân huỷ nên cái mùi cũng rất nồng, da bong tróc, và trương phình, tái nhạt. Sau khi cẩn thận cắt dây và sắp xếp từng phần thi thể ra bạt, cái x.á.c này không có đầu. Tứ chi bị chặt rời với thân, và mỗi phần như vậy được buộc chung với nhau sau đó mới vứt xuống sông. 

Kiểm tra sơ bộ, anh Dũng mới đến nói chuyện với Quân:

— Đây là những cái thông tin tôi ghi nhận được trước mắt, cái x.á.c này phải đem về mổ xẻ phân tích nữa. Tôi sẽ gởi thông tin tiếp theo sau.

Quân cầm lấy xấp tài liệu, khoé miệng khẽ mỉm cười:

— Cảm ơn đồng chí.

Sau đó bên phía pháp y mới cho các phần thi thể vào hộp và mang đi. Dân xung quanh từ nãy giờ bu bám hóng chuyện, bàn tán, giờ cũng tản nhau ra đi về. Các đồng chí công an cũng phải quay về trụ sở làm việc.

Tác giả: Tuyết Minh

Đăng nhận xét

Mới hơn Cũ hơn