Vong nhi báo oán

 


Những sinh linh bé nhỏ còn chưa kịp thành người đã bị người mẹ rủ bỏ, từ đó oán hận trồng chất, câu truyện tâm linh như một luật nhân quả ở trong cõi đời này

{tocify} $title={Table of Contents}

Phần 1

Thuý Hạnh thử chiếc váy body màu đen, xoay qua xoay lại ngắm nghía trước gương vẻ rất hài lòng. Ông trời thật khéo ưu đãi cho 1 người con gái:
da trắng, tóc dài kèm thêm thân hình bốc lửa. Đã vậy, Hạnh còn có khuôn mặt đẹp và giọng nói êm như ru.
Chiều nay Thuý Hạnh có hẹn với ông Khanh, tổng giám đốc công ty địa ốc. So về tuổi tác thì ông Khanh lớn hơn ba của Hạnh 2 tuổi. Nhưng so về tiền tài, địa vị và độ chịu chơi, Hạnh thấy ông xứng với mình 10 phần.
Ông Khanh có gia đình với 2 cậu con trai đang học đại học tài chính. Cậu cả học năm cuối còn cậu út vào năm đầu tiên. Vợ của ông Khanh- bà Hiền Mai ở nhà nội trợ, chăm sóc gia đình.
Có tiếng kèn xe trước cổng, biết là tài xế đã tới rước nhưng Thuý Hạnh không có vẻ gì là vội vã. Cô với ta lấy lọ nước hoa đắt tiền xịt vào gáy, thoa vào cổ tay, khoác cái áo măng tô mỏng, xoay 1 vòng trước gương, tự cười 1 cái rồi mới đủng đỉnh rời gót.
Hôm nay ông Khanh sẽ gặp đối tác để bàn về 1 hợp đồng làm ăn lớn. Ông thường mang Hạnh theo trong các dịp như vậy để thể hiện đẳng cấp của mình.
Tàn tiệc, ông Khanh đưa Hạnh về nhà và ngủ lại. Căn nhà này là ông Khanh mua để làm tổ uyên ương của 2 người.
1g sáng, bà Hiền Mai vẫn thức, bà ngồi trên sopha ở phòng khách sang trọng đợi chồng. Bóng của bà nhỏ bé đơn độc so sới căn biệt thử hoành tráng, hào nhoáng ánh đèn ngự giữa trung tâm thành phố. Bà liếc nhìn đồng hồ rồi nhắn tin cho ông Khanh:
– Muộn lắm rồi, anh có về không để em chờ cửa?
Rất nhanh ông Khanh nhắn lại:
– Anh bận việc ở lại công ty. Em ngủ đi.
Bà Mai thở dài. Ông lại không về, bà lại thêm 1 đêm mất ngủ. Bà biết tim ông đã nhạt dần tình cảm dành cho bà. Nhưng ngoài sự nhẫn nhịn, bà biết làm gì hơn?
Thuý Hạnh đang tung tăng trong trung tâm mua sắm thì nhận được cuộc gọi từ mẹ ruột. Bà ân cần hỏi han:
– Con khoẻ không? Học hành thế nào rồi. Ráng học để sau này đỡ khổ nghe con. Mới năm đầu tiên nên phải cố gắng nhiều. Để mẹ gom ít tiền gửi cho con.
Thuý Hạnh lúng túng:
– Con khoẻ mẹ ạ. Con đã xin được việc làm thêm, lương cũng cao nên mẹ từ giờ không phải gửi tiền cho con đâu.
Nhà Hạnh thuộc 1 huyện nghèo của tỉnh Bình Phước. Ba cô đã mất từ khi cô còn nhỏ. Mẹ ở vậy tảo tần làm thuê nuôi cô khôn lớn. Vì thương con côi cút thiếu thốn tình cha mà mẹ Hạnh cố gắng thương yêu, cưng chiều để bù đắp cho cô. Mặc dù gia đình khó khăn nhưng mẹ cô luôn dành cho cô thứ tốt nhất. Mẹ hy vọng cô sẽ học xong đại học để đời không phải cơ cực như mẹ. Tuy nhiên, khi lên Sài Gòn nhập học, cô đã ngả vào vòng tay của ông Khanh và dấu mẹ thôi luôn việc học. Cô nghĩ rằng chỉ cần xinh đẹp, tương lai không cần phải nghĩ nhiều.
Tắt cuộc gọi từ mẹ, Hạnh lại tiếp tục dạo chơi mua sắm. Nhưng bỗng nhiên cô thấy khó chịu chóng mặt. Vào nhà vệ sinh nôn khan xong, rửa mặt mà vẫn không khỏi. Hạnh đến quầy thuốc mua que thử thai rồi bắt taxi về nhà.
Que thử hiện lên 2 vạch.
Hạnh hoảng hốt gọi ông Khanh.
Chiều tan làm, ông Khanh ghé qua, thấy cô tình nhân bé nhỏ nằm ủ rũ trong phòng, ông mỉm cười móc 1 cọc tiền để xuống đầu giường rồi nhẹ nhàng hỏi:
– Sao thế cưng? Hết tiền mua sắm phải không? Đây, anh cho. Dậy đi nào, đừng làm nũng nữa.
Hạnh mệt mỏi ngồi dậy, đưa que thử cho ông xem, Hạnh thút thít:
– Anh à, em phải làm sao đây? Em có thai rồi.
Gương mặt ông Khanh thoáng chút biến động, nhưng rồi ông lại bình tĩnh nói:
– Em không uống thuốc à? Bỏ nó đi em, đơn giản mà.
Hạnh nhìn ông Khanh ngỡ ngàng. Khi say sưa trong hạnh phúc, Hạnh nghĩ người đàn ông này sẽ vì cô mà làm tất cả. Nhưng không ngờ, khi cô báo có con, ông lại lạnh lùng tàn nhẫn đến không ngờ. Ông quyết định bằng 1 giọng nói bình thường không chút gợn sóng. Ông kết thúc mạng sống của con ông chưa đến 1 giây suy nghĩ. Kinh ngạc đến thất vọng, Thuý Hạnh lắp bắp:
– Anh… anh nói gì cơ?
Ông Khanh ngồi xuống mép giường, kéo Hạnh vào lòng, vẫn giọng nói nhỏ nhẹ, êm ái, ông bảo:
– Anh già rồi, anh không cần thêm con. Em lại còn quá trẻ, tội tình gì phải khổ? Em phá bỏ nó đi, anh và em vẫn hạnh phúc mà.
Thuý Hạnh lắc đầu:
– Không, em không muốn. Hãy để em sinh con…
– Ok. Nếu em muốn thì tự lo 1 mình. Ta chia tay. Anh chỉ cần người yêu, không có nhu cầu con cái. Anh không có bất cứ trách nhiệm gì. Em suy nghĩ cho kỹ rồi lựa chọn.
Nói xong ông Khanh bỏ về.
Còn lại 1 mình, Thuý Hạnh cảm thấy thật chua xót. Thì ra rốt cuộc tình yêu cũng chỉ là như vậy. Những lời hứa hẹn đường mật cũng chỉ là nói ra cho đủ thủ tục, chẳng có gì là chân thật. Cô chợt nhận ra mình chẳng có chút giá trị nào trong tim ông. Có chăng, ông chỉ coi cô như 1 món đồ chơi đẹp nên tạm thời nâng niu. Cô vùi mặt vào chăn để tiếng nấc nghẹn nhỏ đi. Tương lai, học hành dang dở hết. Giờ lại mất luôn đứa con đầu lòng. Ông ta thật tàn độc khi đẩy trách nhiệm lựa chọn cho cô. Tức là cô sinh hoặc diệt đều là bản thân cô tự chuốc lấy. Cô thật lòng không nỡ huỷ hoại sinh linh bé bỏng này, nhưng nếu giữ lại, cô nuôi nó thế nào? Chẳng phải rồi nó cũng sẽ như cô cút côi nghèo túng?
Khóc suốt 1 đêm, sáng khuôn mặt sưng vù. Cô dậy tắm rửa rồi đến 1 phòng khám tư…
Bà Hiền Mai vui vẻ chuẩn bị cơm tối, đã 3 ngày nay ông Khanh đi về rất đúng giờ, ăn cơm và trò chuyện cùng bà.
Bà nhớ lại khi xưa 2 người lập nghiệp từ đôi bàn tay trắng. Khi ấy nghèo nhưng vui lắm, ông bà chia nhau từ củ sắn, từ ổ bánh mì không. Ông Khanh khát vọng làm giàu rất lớn, ông hứa sau này sẽ để bà sống hạnh phúc trong giàu sang sung sướng. 20 năm sau lời hứa, ông đã làm được 1 nửa lời hứa, đó là cho bà cuộc sống giàu sang. Còn hạnh phúc thì bà không biết diễn tả thế nào, nó mong mang như sợi chỉ mành, cảm giác búng nhẹ là nó đứt.
Từ khi trở nên giàu có, ông Khanh suốt ngày vắng nhà. Cả tháng số lần ông ăn cơm cùng bà đếm chưa đủ 2 đầu ngón tay. Lúc đầu bà còn hỏi, ông bảo bận việc. Về sau bà không còn hỏi chuyện cơm nước, chỉ hỏi đêm có về hay không mà thôi. Trực giác mách bảo cho bà biết ông có nhân tình ở ngoài, nhưng bà chưa có chứng cứ gì. Mà có chứng cứ đi chăng nữa thì cũng không biết nên làm thế nào. Thôi thì cứ coi như mắt không thấy, tim sẽ không đau.
Ấy vậy mà 3 hôm nay ông về nhà với bà. Có lẽ giữa ông và nhân tình đã chán nhau. Đàn ông mà, đi đâu rồi cũng đến lúc phải quay về nhà. Nghĩ vậy thôi là bà mỉm cười.
Bữa cơm tối được bà dọn ra bàn ăn, thịnh soạn và đẹp mắt không thua gì nhà hàng. Hướng mắt về phòng khách nơi ông Khanh đang ngồi xem ti vi, bà gọi với giọng trìu mến:
– Mình ơi, ra dùng cơm.
Ông Khanh đứng dậy đủng đỉnh bước đến phòng ăn. Nhìn 1 lượt mâm cơm, ông xuýt xoa khen:
– Chà, hấp dẫn quá, bà xã anh là số 1.
Đợi ông ngồi xuống ghế đối diện, bà gắp cho ông 1 miếng thịt:
– Anh ăn thử xem có vừa miệng không, món này anh thích nhất nè.
Ông Khanh bỏ vào miệng và tấm tắc khen ngon. Chợt điện thoại ông rung lên, thò thay vào túi lấy máy ra đọc tin, khẽ liếc vợ 1 cái, ông nói:
– Công ty có việc gấp, anh phải đến ngay. Xin lỗi em.
Nói rồi ông đứng dậy đi nhanh về phòng thay đồ. Hiền Mai ngồi im đó, bà không buồn hỏi ông đi lâu không, có về không để bà đợi cửa. Trong lòng bà lạnh lẽo đến cùng cực. Bà hiểu, làm gì có chuyện công ty nhắn gấp như vậy. Có chuyện gì thì cũng còn cả dàn nhân viên thay nhau giải quyết, chẳng lẽ ông không đủ thời gian cùng bà ăn hết bữa cơm?
Ông lái xe đi rồi, bà cũng dọn mâm. Chẳng còn tâm trạng nào để nuốt, thôi thì cất hết vào tủ vậy.
Ông Khanh vừa lái xe vừa huýt sáo theo điệu nhạc. Lòng ông vui sướng khi nghĩ lại tin nhắn của Thuý Hạnh:
– Anh yêu, qua chở em đi ăn tầm bổ. Em đã giải quyết gọn gàng rồi.
– Có thế chứ, con mèo ngoan. Phải nghe lời như vậy anh mới thương nhiều- Ông Khanh mỉm cười lẩm bẩm.

Phần 2

Ông Khanh mua 1 giỏ đồ đến, chính tay vào bếp nấu ăn tẩm bổ cho Thuý Hạnh. Ông để điện thoại trên đầu giường. Thuý Hạnh nhìn bóng lưng ông trong bếp, anh mắt lạnh tanh, khoé miệng nhếch lên 1 nụ cười: – Ông nghĩ chỉ mình ông biết ác thôi sao?
Hạnh cầm điện thoại của ông, nhập mật khẩu. Chuyện này thì có gì khó, cô liếc trộm ông mở máy nhiều lần. Lục tìm danh bạ, cô lấy số của bà Hiền Mai.
Tại Bình Phước. Mẹ của Thuý Hạnh- bà Vân dạo này bỗng thấy bồn chồn trong dạ, hệt như linh cảm của con người ta trước cơn gia biến. Nhìn đồng hồ đã qua 10g đêm, nhưng bà vẫn quyết định gọi cho con gái:
– Alo mẹ, có chuyện gì mà mẹ gọi con muộn vậy?
Bà Vân ngập ngừng:
– Con khoẻ không? Trên đó con vẫn khoẻ chứ?
– Con khoẻ mà mẹ. Mẹ không khoẻ sao?
– À không, tự dưng mẹ nóng trong bụng quá chừng, nên gọi cho con. Con giữ gìn sức khoẻ nhé.
Tắt máy rồi mà bà vẫn không yên. Hồi đó, trước khi ba con Hạnh mất 1 ngày, bà cũng có cảm giác này. Nay bỗng dưng trở lại, bà không thể không lo. Cố nhắm mắt dỗ giấc ngủ, bà dự định vài hôm nữa có tiền sẽ lên thăm con. Nghĩ mông lung 1 lát thì bà Vân cũng chìm vào giấc ngủ. Thế nhưng chưa kịp say giấc nồng thì bà nghe tiếng gọi khẽ: – Ngoại ơi…
Đó là tiếng của đứa trẻ con mới tập nói, từ ngoại phát âm vẫn còn ngọng nghịu, kèm theo tiếng tười khanh khách. Nhưng lạ ở chỗ, tiếng cười của đứa trẻ này không mang lại cho người ta niềm vui và hạnh phúc, nó lanh lảnh, the thé và lạnh lẽo đến gai người. Bà Vân cố hé mắt tìm kiếm thì chợt nổi hết da gà khi thấy phía cuối giường, đứa trẻ đỏ hỏn còn nguyên dây rốn, mình mẩy đầy máu tươi ngồi vắt vẻo trên thành giường. Nó mở to đôi mắt nhìn bà, đôi mắt đen sâu thẳm không có lòng trắng. Đôi tay bé xíu huơ trong không gian. Nó tiếp tục gọi: – Ngoại ơi, chơi với con.
Bà Vân cứng đờ người. Chưa bao giờ bà thấy thứ gì quỳ dị như vậy. Bà muốn hét thật to nhưng cổ họng như có ai bóp nghẹt, bà không thể phát ra thành tiếng. Đứa bé vẫn nhìn bà, nó nhoẻn miệng cười, rồi thoắt 1 cái, nó nhảy đến chỗ bà nằm, gối đầu lên tay bà, nó nói: – Ngoại ơi, lạnh…
Không thể chịu được nữa, bà Vân cố hết sức vùng dậy. Người đầy mồ hôi, cổ họng khô cháy, bà hốt hoảng nhìn 1 lượt quanh căn nhà rách. Không có gì khác lạ. Quệt mồ hôi trên trán, bà thở phào vì đó chỉ là 1 cơn ác mộng. Tuy nhiên, những ngày sau đó bà liên tục mơ thấy đứa bé. Giấc mơ lặp đi lặp lại 1 cách quái gở khiến bà đổ bệnh. Người gầy rộc đi.
Bà gọi điện cho Hạnh, kể về giấc mơ và hỏi con xem có chuyện gì xảy ra không, nhưng Hạnh vẫn nói là bình thường. Bế tắc, bà đi coi thầy. Thầy phán đây là quỷ nhi trong đất quậy phá, yêu cầu 1 số tiền lớn để cúng. Không có tiền, bà thất thểu ra về. Bản thân bà thấy khó hiểu, đất ở bao nhiêu năm, nay tự dưng lại có quỷ?
Thuý Hạnh từ sau khi mất con, cô tỉnh hẳn mộng, không còn đặt trọn niềm tin vào ông Khanh. Cô nghĩ phải thật nhanh kiếm nhiều tiền, dạy cho ông ta bài học và sau đó rời bỏ. Kế hoạch đầu tiên, cô cần đưa mình ra khỏi danh sách nghi phạm sau này. Nghĩ là làm, cô thút thít báo với ông Khanh mình làm mất điện thoại. Ông Khanh hào phóng mua ngay cho cô cái mới đang thịnh hành. Hạnh lại thủ thỉ với ông muốn hùn hạp làm ăn với bạn nên cần 300 triệu. Ông đôi chút ngập ngừng nhưng cũng đưa cho.
Bà Vân rất bất ngờ khi con gái gửi về 400 triệu, nói bà xây lại nhà. Hỏi tiền ở đâu thì Hạnh bảo làm ăn buôn bán bất động sản với bạn trúng mánh. Tin con nên bà không nghĩ nhiều. Có căn nhà đàng hoàng để che nắng che mưa là ước mơ lớn nhất của mẹ con bà. Giờ nó đã thành hiện thực. Với số tiền trên, bà sẽ làm được một ngôi nhà khang trang.
Dạo này ông Khanh thấy có nhiều điều kì lạ. Ông hay nghe tiếng bước chân đi theo mình trong đêm tối. Thường nặng trịch 1 bên vai và hồ sơ trên bàn làm việc của ông có dấu hiệu bị xê dịch. Người kinh doanh như ông bạn ít thù nhiều, ông nghi ngờ công ty đối thủ giở trò phá ông nên ông cẩn thận lắm. Ông gắn camera khắp nơi trong công ty, nhà riêng và thuê thêm nhiều vệ sĩ. Tuy nhiên, không phát hiện ra điều gì khả nghi trong khi bản thân ông vẫn nghe thấy tiếng bước chân đi theo mình. Quá mệt mỏi, ông giao việc cho cấp phó, cáo bệnh ở nhà 1 tuần.
Bà Hiền Mai lấy làm lạ. 20 năm đi làm ông chưa 1 ngày nghỉ phép. Lần này ông bảo nghỉ 1 tuần nhưng không lên kế hoạch chơi bời du lịch khiến bà khó hiểu. Bà thầm quan sát ông, thấy thái độ ông rất bất ổn, ông hay giật mình, di chuyển trong nhà thì ánh mắt láo liên, nhìn ngang nhìn ngửa. Bà lựa lời khuyên ông đi khám bác sĩ, ông cũng nghe theo. Ông bà đến bệnh viện uy tín nhất, hẹn gặp bác sĩ giỏi nhất, kết luận là ông strees vì công việc, cần nghỉ ngơi thư giãn, còn mọi thứ thuộc về cơ thể ông đều rất tốt.
Ngày thứ 3 ở nhà, ông cầm kéo ra cắt mấy nhánh cây cảnh trước sân. Vừa tỉa lá, vừa huýt sáo, ông bỗng thấy ở nhà thật là thoải mái. Vậy mà bấy lâu nay ông chẳng biết, cứ mải mê ra ngoài.
Đang cắt tỉa, ông nghe có tiếng động trong bụi hồng phía góc tường thành. Tiếng động mỗi lúc 1 to, cứ như có 1 con chó nhỏ đang đào đất phía dưới gốc. Thấy lạ, ông tiến lại rẽ cành cây ra xem. Đập vào mắt ông là 1 hài nhi đỏ hỏn còn nguyên dây rốn, người đầy máu tanh. Chân tay nhỏ xíu đang huơ huơ trong không trung. Ông bất ngờ lùi lại nhìn cho rõ, đoạn ông la lên gọi vợ:
– Mai ơi, nhanh ra đây mà xem này, ai vứt đứa bé vào nhà mình.
Dứt lời, ông dạt mớ nhánh hồng ra, ngồi xuống nhẹ nhàng đỡ lấy đứa bé.
Nhưng vừa lúc tay ông chạm tới, đứa bé bỗng mở mắt, đôi mắt to đen hoắm không có lòng trắng, nó nhìn thẳng vào mặt ông và cười lanh lảnh:
– Ba đây rồi!
Ông Khanh rú lên 1 tiếng và lăn đùng ra bất tỉnh.

Phần 3

Ông Khanh mở mắt, xung quanh là 1 màu trắng toát, bên cạnh là gương mặt lo lắng của bà Mai. Ông hỏi 1 cách khó nhọc:
– Mình ơi, tôi đang ở đâu vậy?
Bà Mai mừng rỡ nắm lấy tay ông:
– Mình tỉnh rồi. Ơn trời. Đây là bệnh viện, mình bị ngất ngoài sân trong lúc tỉa cây. Mình không nhớ gì sao?
Ông Khanh bóp trán nghĩ ngợi, sắp xếp mọi chuyện. Chợt ông nhảy dựng lên:
– Ma… có con ma… dưới bụi hoa hồng!
Bà Mai hốt hoảng ôm lấy ông, vỗ vỗ lưng và dỗ như đứa trẻ:
– Không phải đâu, mình đừng sợ. Có xác một con mèo hoang, không hiểu sao chết ở đấy. Em gọi người dọn rồi, mình đừng lo…
Ônh Khanh vẫn lắc đầu lia lịa:
– Không… có con ma… con ma mới đẻ…
Thuý Hạnh nằm trên giường, tay xoay xoay chiếc điện thoại ip rẻ tiền mới sắm. Trong danh bạ có độc nhất số của bà Hiền Mai. Cô tìm tấm hình ông Khanh đang khoả thân ngủ trên giường, bấm gửi cho bà. Anh mắt cô hiện lên vẻ nanh ác: – Ông xem thường tôi quá nhỉ, ông già?
Đoạn, cô tắt nguồn, nhấc tấm nệm lên, giấu chiếc điện thoại xuống dưới.
Cảm giác đắc thắng thật thoải mái, cô ôm lây cái gối, mỉm cười đi vào giấc ngủ. Có tiếng động nhẹ trong phòng tắm, giống như vật gì vừa rơi vỡ, nhổm dậy, cô bước vào để kiểm tra. Mọi thứ vẫn nguyên vẹn, không có gì khác lạ, tuy nhiên khi nhìn vào gương, Hạnh hốt hoảng khi thấy trên vai trái của cô có 1 đứa trẻ đỏ hỏn đang ngồi vắt vẻo. Đứa trẻ mở to đôi mắt đen ngòm nhìn vào gương cùng với cô. Tay nó đang cầm cọng dây rốn dài thòong quấn vào cổ của cô mấy vòng rồi siết chặt. Cảm giác ngộp thở khiến cô chới với. Mặt cô nóng ran, đầu óc choáng váng lơ lửng, cô không thể hét lên được. Khi cảm giác cái chết cận kề, Hạnh cố sức húc vai vào cạnh cửa rồi ngã ra sàn, mục đích của cô là chèn cái thứ quỷ quái trên vai cho nó rơi ra. Đứa bé nhảy khỏi vai Hạnh thật, nó bám đu đưa trên bức rèm cửa nhìn cô với ánh mắt giận dữ:
– Mẹ lại muốn giết con sao?
Thân ảnh nó từ từ biến mất, chỉ để lại tràng cười lanh lảnh rợn óc.
Hạnh bừng tỉnh, cô ngó quanh thì thấy mình đang nằm dưới đất, bên cạnh giường. Thì ra chỉ là 1 cơn ác mộng, sự vùng vẫy trong mơ khiến cô lộn cổ xuống sàn.
Bà Mai nhìn tấm ảnh trong điện thoại. Nó được gửi tới từ 1 số lạ. Vậy là điều bà suy nghĩ lâu nay đã thành sự thật. Ông Khanh có bồ bên ngoài. Còn vì sao cô ấy to gan gửi ảnh cho bà thì bà chưa thể đoán được. Bà đã nghe kể nhiều về các tiểu tam ghen ngược với chính thất, đa phần là các cô gái trẻ, tính tình ghê gớm. Bà thở dài nhớ lại thời son trẻ, lúc đó bà cũng xinh đẹp kiêu sa. Để tán đổ bà, ông Khanh đã phải bỏ ra không ít công sức. Vậy mà giờ đây, những lời ông từng hẹn thề đã không còn, ông quên đi nghĩa phu thê son sắt để chạy theo ong bướm bên ngoài. Ông không nhận ra bà đã rất cô đơn buồn tủi trong 1 thời gian rất dài. Giờ ông còn để nhân tình gửi ảnh ái ân cho bà. Liệu những ngày sắp tới sẽ còn chuyện gì nữa đây.
Bà gạt nước mắt, bước từng bước nặng nề vào phòng, nơi ông Khanh đang nằm ngủ. Ông đã xuất viện, bác sĩ nói vấn đề của ông là strees tâm lý, chỉ cần nghỉ ngơi sẽ ổn. Riêng bà thì thấy mọi chuyện không đơn giản. Trong giấc ngủ dạo này ông không được yên, luôn kêu cứu và bảo rằng nhìn thấy ma. Liệu bên ngoài, ông có làm gì khuất tất không?
Bà Mai đứng nhìn chồng ngủ, đầu suy nghĩ mông lung, bỗng dưng ông Khanh mở mắt, trừng trừng nhìn bà, miệng hét lớn:
– Cút, cút đi, đừng lại gần tao!
Thứ ông Khanh nhìn thấy là vong nhi phía sau lưng vợ mình. Đứa bé đỏ hỏn mình đầy máu tanh đu trên tường bằng cả 4 chi, nó hướng cặp mắt đen ngòm nhìn ông rồi nhoẻn miểng cười:
– Ba dậy chơi với con đi!
Ông chụp cái đèn ngủ để trên bàn gần đầu nằm ném thẳng về phía bà Mai. Bà hoảng hồn ngồi thụp xuống, cái đèn bay vào tường vỡ tan.
Vong nhi nhảy sang vách đối diện cười khanh khách:
– Ba ném hụt rồi, con ở đây cơ.
Ông chồm dậy, vớ cái bình bông ném tiếp. Bà Mai sợ hãi chạy ra khỏi phòng, để lại ông Khanh gào thét, đập phá loảng xoảng.
Một lúc sau, tình hình có vẻ yên ắng. Bà Mai rón rén trở lại phòng. Ông Khanh đang ngồi bệt dưới sàn, mình đầy mồ hôi, đầu tóc rũ rượi, căn phòng tựa hồ bãi chiến trường. Nhẹ nhàng ngồi xuống cạnh ông, bà hỏi nhỏ:
– Mình ổn chứ?
Ông Khanh nhìn bà với gương mặt trắng bệch, ông mệt mỏi lắc đầu. Bà lại nói:
– Mình phải nói thật vấn đề với em, chúng ta sẽ cùng giải quyết. Mình làm việc gì có lỗi với em rồi phải không?
Ông Khanh vẫn tiếp tục lắc đầu.
Bà Mai đặt chiếc điện thoại xuống trước mặt ông rồi bước ra khỏi phòng. Trên màn hình là tấm hình ông khoả thân nằm ngủ trên giường nhà Thuý Hạnh. Như 1 luồng điện xẹt qua não, ông lật đật bấm gọi số người gửi. Không liên lạc được. Ông lồm cồm bò dậy vội vã chạy theo vợ, cảm giác sợ hãi như tên trộm bị chủ gia bắt gặp, ông gọi lớn:
– Mình ơi, nghe tôi nói đã…
Hiền Mai nhìn ông bằng đôi mắt ngấn nước, bà nói:
– Chúng ta đã cùng nhau trải qua bão dông, đã từng thề hẹn nhiều điều. Nhưng tại sao…
Mắt ông Khang long lên, môi mím chặt, ông lao ra khỏi cửa.
Thuý Hạnh sốt li bì nằm trên giường. Cổ họng khô rát, thân thể mềm nhũn, cô không còn sức để la hét hay phản kháng. Dưới chân, quỷ nhi ngồi đó, nó ôm chặt chặt chân cô bằng tứ chi, ánh mắt đen ngòm vẫn mở lớn nhìn cô, nó cười khanh khách và cất tiếng nói lanh lảnh:
– Mẹ dậy chơi với con, mẹ không thương con…
Hạnh hé mắt nhìn nó. Những ngày qua cô sống không bằng chết. Một mình cô trong căn nhà rộng thênh thang mặc cho quỷ nhi dày vò. Cô vẫn biết nó là vong hồn của thai nhi cô đã phá bỏ, vì oan ức, vì oán hận mà không thể siêu sinh. Nỗi hận lớn quá khiến nó hoá quỷ trong thời gian rất ngắn. Tuy biết vậy nhưng cô chẳng thể nào có cách hoá giải, cô không thể gọi được cho ông Khanh, có lẽ ông ta đã cao chạy xa bay sau nhiều ngày tháng no xôi chán chè. Nghĩ vậy, Hạnh thều thào:
– Nếu không thể tha thứ thì hãy giết ta đi…
Trong lúc cô tuyệt vọng nhất thì cửa bật mở, Hạnh lờ mờ thấy bóng ông Khanh xông vào phòng. Ông lay gọi cô và bế xốc cô chạy ra cửa…
Không biết bao nhiêu lâu thì Thuý Hạnh tỉnh lại. Nhìn sang bên cạnh, ông Khanh ngồi đó, vẻ mặt rất khó coi. Thấy Hạnh mở mắt, ông lên tiếng:
– Em tỉnh rồi à? Sao để bản thân đến nông nỗi này, em không biết tự đi khám bệnh à?
Hạng ứa nước mắt, sợ sệt nhìn quanh, cô nói:
– Em không đi được… vong hồn đứa bé rất đáng sợ, nó muốn giết em!
Ông Khanh giật mình hỏi:
– Vậy là em cũng gặp nó rồi sao?
Hạnh gật đầu. Ông nói tiếp, giọng phẫn nộ:
– Nhưng nếu vậy thì có liên quan gì đến vợ anh? Em đã gửi hình của anh cho cô ấy phải không?
Không một chút ngượng ngùng, Hạnh tròn xoe mắt:
– Anh nói vậy là sao?
Ông Khanh gằn từng tiếng:
– Chính em! Em dùng số lạ công khai chuyện của chúng ta với vợ anh.
Hạnh gật đầu:
– Được, nếu anh nghĩ vậy thì ta chia tay. Nhưng anh nên nhớ, em từng bị mất điện thoại. Việc rò rỉ thông tin hoặc hình ảnh của chúng ta chẳng có gì là khó hiểu. Chỉ là em không muốn tốn thời gian, phí thanh xuân để ở cạnh người không tin mình.
Ông Khanh đực mặt ra. Ừ, sao ông lại quên vụ cô mất điện thoại. Có lẽ ông trách lầm cô rồi.
Ông ngồi xích lại, ôm cô vào lòng vỗ về:
– Anh xin lỗi. Anh hồ đồ quá. Bữa giờ anh bị vong nhi quấy phá cũng gần chết đây. Chúng ta phải nghĩ cách mới được.
Thuý Hạnh gục đầu vào vai ông thủ thỉ:
– Anh đừng bao giờ nghi ngờ tình yêu của em nữa đó nghen. Còn về vong nhi, anh kiếm thầy trấn yểm đi.
Ông Khanh vuốt tóc Hạnh:
– Được rồi, để anh tìm thầy rồi đưa em cùng đi!

Phần 4

Theo lời chỉ dẫn, ông Khanh và Thuý Hạnh tìm đến ông thầy Hai ở Cái Bè tỉnh Tiền Giang. Đây là ông thầy bùa khá nổi tiếng xứ miệt vườn. Có lời đồn rằng ông thầy Hai này rất giỏi, trong nhà có thờ sọ người. Ai cũng sợ thầy Hai, bởi thế mà ông rất ngông nghênh. Ông mê uống rượu nên hay mon men xin tiền của cánh chủ ghe chở hàng đi bán trên sông. Ai mà không cho, lập tức ghe chết máy xoay vòng vòng tại chỗ, có làm kiểu gì cũng không thể thoát ra được. Mặc dù rất giỏi pháp thuật nhưng thầy lại không chú tâm hành pháp. Có rất nhiều người đến nhờ nhưng rồi lại phải ra về vì thầy say suốt. Hiếm khi thầy tỉnh, nếu thiếu tiền rượu, thầy sẽ hữu duyên xem cho 1 người. Nếu được thầy giúp thì quả thật rất may mắn.
Ông Khanh và Hạnh tìm đến nhà thầy Hai vào 1 buổi trưa nắng gắt. Lúc này thầy Hai đang uống rượu 1 mình, miệng lè nhè ca câu vọng cổ. Cả 2 khúm núm tới ngồi bên, chờ thầy uống hết chai rượu. Khi dốc không còn giọt nào, thầy liếc nhìn 2 bên, hỏi:
– Ai cho ta tiền mua rượu?
Ông Khanh rút ra 1 cọc tiền dầy cộm:
– Chỗ này sẽ là của thầy, đủ cho thầy uống cả năm, chỉ mong thầy giúp chúng con 1 việc.
Thầy Hai nhìn vào xấp tiền, hỏi:
– Có phải xin bùa trừ vong quỷ nhi không? Hai ngươi đã phá bỏ nó, không cho nó cơ hội làm người, nó hận nên về phá chứ gì?
Ông Khang và Thuý Hạnh kinh ngạc, mắt chữ A, mồm chữ O, đồng thanh hỏi:
– Sao thầy biết?
Thầy cười:
– Nó đã theo 2 người đến tận đây, đang đứng lấp ló ngoài kia.
Nói đoạn, thầy bỏ vào nhà, lát sau trở ra với 1 cái lọ thuỷ tinh nhỏ dán sẵn bùa. Thầy ngồi chắp bằng, đốt 3 cây nhang, 2 ngón tay chắp thẳng để dọc trước miệng, lẩm nhẩm đọc chú. Trời đang nắng, bỗng dưng mây đen kéo tới như sắp nổi phong ba, trên trời có tiếng sấm nổ rền vang. Ông Khang và Hạnh cảm nhận có 1 luồng khí lạnh toát vừa lướt ngang qua. Ngay lập tức, thầy đóng nắp lọ, dán thêm 1 lá bùa. Đưa cái lọ cho ông Khanh, thầy dặn:
– Ta đã nhốt nó vào đây. Về cất kỹ, không được làm rơi vỡ. Từ giờ 2 ngươi bình an.
Nói xong, thầy cầm cọc tiền khật khưỡng bỏ đi.
Những ngày sau đó cuộc sống đã trở lại bình thường. Ông Khanh và Thuý Hạnh không còn nhìn thấy vong nhi nữa.
Ông Khanh nhớ lời thầy dặn, nên đem chôn cái lọ ở góc vườn, ngay chỗ gốc mấy bụi hồng bữa trước ông bị vong nhi doạ. Lấp đất kỹ càng, ông yên tâm vì chắc mẩm chẳng ai đụng đến chỗ này. Nhưng ngay lúc ông xoay lưng bỏ đi, trên trụ cổng bỗng xuất hiện 1 con mèo đen tuyền, dương cặp mắt xanh lè nhìn ông.
Tại quê nhà Bình Phước, bà Vân đã xây xong nhà, một căn nhà khang trang nhất cái xóm lao động nghèo. Thuý Hạnh về mua sắm nội thất cao cấp khiến căn nhà sáng loáng hẳn lên. Bà Vân không phải đi bươn chải làm thuê nữa, bà đóng hàng trái cây gửi lên cho các vựa trên thành phố. Bà cảm thấy tự hào về con gái, thật chẳng uổng công bà chăm sóc thương yêu.
Hiền Mai tha thẩn trong sân ngắm mấy đoá hồng. Trong các loài hoa, bà thích hoa hồng nhất. Nó tượng trưng cho tình yêu, sự thuỷ chung, nét kiêu sa và vẻ lộng lẫy. Vậy nên nguyên góc vườn sát tường thành, bà dành trồng toàn bộ hoa hồng. Đang ngắm nghía mấy bông hoa, chợt bà nhíu mày nhìn xuống phía dưới gốc bụi hồng, có dấu vết đào bới của con gì đó, giống như chuột đào hang. Đất cát bị hất tung ra. Nhìn kỹ thì phía sâu dưới lớp đất có vật gì loé sáng. Bà Mai xuống, khẽ khàng đưa tay moi vật đó lên. Là 1 lọ thuỷ tinh nhỏ có dán 2 lá bùa. Cái này chắc ai đó mới chôn thôi, vì lúc trước bà xới đất trồng hoa mà đâu có thấy. Hôm trước ông Khanh cũng ngất ở chỗ này, còn luôn miệng nói là thấy ma. Có lẽ nào ông tập tành chơi bùa ngải? Nghĩ vậy, bà Mai cầm cái lọ, định bụng cất đi, sau đó sẽ kiếm thầy để hỏi. Nhưng khi bà cầm cái lọ quay vào nhà, đến bậc cửa thì bỗng ở đâu có con mèo đen lao vút qua, cào vào tay bà khiến cái lọ rơi xuống đất vỡ tan. Một làn khói đen uốn lượn thành hình thù quỳ dị và tan biến. Đứng ngây ra 1 lúc, bà lấy chổi quét mảnh vỡ đổ vào thùng rác và quyết định im lặng không nói với chồng.
Thuý Hạnh đang ở quê, cô về để mua thêm ít đồ nội thất trang trí cho căn nhà. Dạo này công việc buôn bán của bà Vân cũng dần đi vào ổn định, bạn hàng đông khiến bà cũng có đồng ra đồng vào, tích được chút vốn. Con gái về, bà vui lắm. Bà đi chợ nấu ăn đủ các món con thích. Cơm nước xong, bà ra chỗ đóng hàng. Còn một mình Hạnh ở nhà, cô đi qua đi lại ngắm nghía ngôi nhà với vẻ hài lòng. Kế hoạch tiếp theo, cô sẽ đòi ông Khanh sắm xe hơi nữa là đầy đủ, sau đó cô sẽ tấn công vào bà Mai, buộc bà rời bỏ ông, cô sẽ là người thay thế. Nếu không thành công, cô về quê sống với mẹ, chẳng cần thiết cái lão già độc ác.
Đang miên man suy nghĩ, Hạnh chợt lạnh gáy khi nghe tiếng cười khanh khách của trẻ con kèm theo tiếng gọi lạnh lẽo:
– Mẹ ơi… con đây…
Quay ngoắt lại nơi vừa phát ra tiếng nói, Thuý Hạnh cứng người, lông tóc dựng ngược thi thấy vong nhi đang bám đong đưa trên bức rèm cửa, nó mở mắt thật to nhìn cô, đôi mắt đỏ ngầu màu máu. Nó nói tiếp, giọng đầy uất hận:
– Tại sao mẹ phải quyết giết con? Mẹ thật độc ác!
Thuý Hạnh rú lên 1 tiếng rồi ngất lịm đi.
Ông Khanh rời công ty khi phố xá đã lên đèn. Xuống hầm lấy xe, ông thấy lạ vì sự vắng lặng bất thường. Toà nhà này mọi khi hầm gửi xe luôn tấp nập, xe để chật kín, nay chỉ lưa thưa vài chiếc. Mở cửa xe, ông rùng mình vì khí lạnh trong xe tràn ra. Ông ngồi vào ghế lái và kiểm tra hệ thống lạnh. Mọi thứ vẫn ổn. Đề máy, ông từ từ cho xe rời hầm. Bỗng ông nghe tiếng thở nhẹ từ phía sau, theo phản xạ liếc lên kính hậu, ông giật bắn người khi nhìn thấy gương mặt quỷ nhi, nó đang giương cặp mắt đỏ ngầu nhìn ông. Thấy ông phát hiện, nó cười khanh khách:
– Ba đây rồi…
Chết khiếp với những gì đang xảy ra, ông cứng hết cả chân tay. Chiếc xe lao nhanh tới và đâm sầm vào bức tường phía trước. Còi báo động hụ lên, nhân viên bảo vệ của toà nhà nhanh chóng có mặt. Ông được đưa đến bệnh viện với vết thương trên trán, máu luôn xối xả. Băng bó xong, ông định gọi cho Thuý Hạnh thì nhận được tin nhắn của cô:
– Anh cẩn thận, quỷ nhi đã trở lại.
Ông vội vã về nhà, chạy ra góc tường tìm kiếm. Đang lúi húi đào, chợt ông nghe tiếng bà Mai sau lưng:
– Khuya rồi, mình tìm gì thế?
Ông quay lại nhìn vợ, phát hiện vết thương băng trên trán chồng, quần áo nhàu nhĩ đầy máu, bà hốt hoảng la lớn:
– Trời ơi, mình sao thế này?
Ông Khanh khoát tay:
– Anh không sao? Mình đi ngủ đi. À, mà anh có chôn cái lọ thuỷ tinh ở đây, mình có động vào không?
– Nó… nó bị vỡ rồi, xin lỗi mình, em không cố ý. – Bà Mai ngập ngừng.
– Mình hại chết tôi rồi. – Ông Khanh quát lên rồi gọi tài xế đưa ông đi Tiền Giang ngay trong đêm.
Đến nơi, ông thấy nhà thầy Hai đang dựng rạp. Rất đông người đang bu quanh. Hỏi thăm mới biết, thầy Hai đã mất từ chiều. Chết do lộn cổ vào chum nước. Họ kể thầy bơi rất giỏi, lặn cũng là bậc kì tài,không hiểu sao có thể cắm đầu vào lu nước chết được. Lúc lôi thầy ra, gương mặt thầy đã cứng đờ nhưng đầy sự kinh hãi, giống như trước lúc chết gặp thứ gì ghê sợ lắm vậy.

Phần cuối

Ông Khanh về nhà với tâm trạng hoang mang tột độ. Sau thầy Hai, ông và Thuý Hạnh chắc chắn không thể thoát. Ông gọi vợ con lại, ăn bữa cơm gia đình, gọi luật sư lập di chúc. Giao việc cho cấp phó xong, ông lên Bình Phước tìm Hạnh.
Đón ông với 1 thân xác không thể tiều tuỵ hơn, Thuý Hạnh kể với ông đêm nào cũng bị quỷ nhi hành. Cô dạo này sống không bằng chết. Cô trách ông đã độc ác buộc cô phải phá bỏ hài nhi nên giờ mới ra nông nỗi.
Bà Vân thấy sự xuất hiện của người đàn ông lạ, nhưng con gái bà lại tỏ rất thân thuộc, cộng thêm tâm lý bất ổn của con gái, giấc mơ quỷ nhi kỳ lạ của bà gần đây, bà lạnh gáy lờ mờ đoán ra sự việc. Bà gọi 2 người tới hỏi chuyện:
– Tôi có dự cảm không lành. Đừng dấu nữa. Hai người đã phạm lỗi gì phải không? Cứ nói thật để cùng nhau tháo gỡ, biết đâu tôi lại có cách.
Ông Khanh nhìn Hạnh gật đầu. Hạnh hít 1 hơi dài và bắt đầu kể toàn bộ sự việc cho mẹ nghe.
Nghe đến đâu, bà Vân nổi da gà đến đấy. Bà không thể ngờ được đứa con bà đặt bao hy vọng lại có thể hư hỏng đến như vậy. Bà cũng không thể tin người đàn ông sang trọng tuổi đã xế chiều ngồi trước mặt bà lại nhẫn tâm đến mức ấy. Bà chảy nước mắt thương cho đứa cháu ngoại tội nghiệp chưa kịp chào đời đã bị sự ích kỷ của 2 kẻ mang danh cha mẹ tước đoạt đi sự sống. Ngồi lặng 1 lúc lâu để bình tĩnh lại, bà Vân nói:
– Tội của 2 đứa đáng chết ngàn lần. Tôi sẽ cố gắng hỏi thăm để tìm thầy. Hy vọng sẽ có cách hoá giải. Còn bằng không thì gây tội ráng mà chịu tội.
Nói xong bà Vân bắt đầu gọi điện hỏi thăm các bạn hàng trên thành phố, mong sẽ được ai đó mách cho 1 thầy pháp giỏi. Đến tối thì có người gọi lại, chỉ cho bà 1 thầy nổi tiếng ở Bình Thuận.
Đó là 1 pháp sư tên THÍCH TÂM NHẪN, tu theo phái mật tông, chuyên trị bùa ngải, trấn yểm và thu phục các vong hồn. Có được số điện thoại của thầy, bà gọi ngay nhưng không ai bắt máy.
Ông Khang và Thuý Hạnh cũng nhấp nhổm mong sự phản hồi của thầy, nhưng gọi từ 7g tối, giờ đã 10g đêm mà vẫn chưa ai hồi đáp, ông Khang quyết định đi ngủ, mọi chuyện đành để mai tính tiếp. Nằm trong căn phòng nhà Hạnh, ông trăn trở không ngủ được, phần vì lạ chỗ, phần vì tâm can ông rối bời. Ông nằm hồi tưởng lại kí ức, từ khi ông còn tay trắng cho đến nay. Chợt ông thấy tội lỗi với bà Hiền Mai, bà 1 đời tin yêu ông, nhưng ông thì bạc bẽo quá.
Ở phòng bên cạnh, Thuý Hạnh cũng không ngủ, cô cảm thấy căm hận ông Khanh. Chỉ cần ông bớt 1 bữa nhậu là đủ tiền cho cô nuôi con 1 tháng, tuy nhiên, ông sợ ảnh hưởng đến hạnh phúc gia đình mà quyết bắt cô phá bỏ. Đã thế, cô sẽ cho ông biết tay. Cô đứng dậy đến bên tủ quần áo, lục từ dưới đáy lên cái điện thoại, gửi toàn bộ hình mặn nồng của cô và ông Khanh cho bà Hiền Mai, kèm thêm cái ảnh phiếu siêu âm thai. Thực hiện xong, cô tháo sim, cất điện thoại vào chỗ cũ, cầm sim đi vào wc bỏ vào bồn cầu và giật nước. Khi quay người định đi ra, Hạnh rùng mình nghe tiếng cười khẽ. Nhắm mắt để lấy bình tĩnh, cô hỏi:
– Con lại đến à? Mẹ đã sẵn sàng rồi đây!
Thuý Hạnh biết rằng không thể trốn thoát, thôi thì đón nhận sự trừng phạt. Âu cũng là nghiệp chướng cô tự gây ra. Ngả vào lòng ông Khanh là cô tự nguyện. Phá bỏ hài nhi cũng là cô tự chọn. Giây phút này đây, cô không có gì để biện minh cho mình, cô cũng chả muốn biện minh, sống mà khổ sở thế này thôi thì kết thúc 1 lần cho xong. Thuý Hạnh mở mắt nhìn thẳng vào quỷ nhi đang đu trên tường, đôi mắt nó đỏ ngầu, miệng nó nay xuất hiện thêm 2 cái nanh nhọn hoắt trông càng khiếp sợ. Nó nhìn xoáy vào cô cất tiếng lạnh lẽo:
– Mẹ hết sức chiến đấu rồi!
Hạnh gật đầu:
– Mẹ xin lỗi con. Là do mẹ không tốt. Mẹ sẵn lòng trả mạng cho con đây.
Quỷ nhi cười khanh khách:
– Tốt lắm!
Nói xong nó nhảy xuống ào vào người Hạnh. Mặc dù đã chuẩn bị trước tinh thần nhưng Thuý Hạnh vẫn giật bắn mình. Cô hoảng hốt lùi về phía sau, nhưng trượt chân, cô ngã ngửa ra, đầu đập mạnh vào thành bồn tắm. Mắt cô tối sầm lại, thân thể cô mềm nhũn đổ xuống nền, máu luôn xối xả.
Bà Vân và ông Khanh vẫn không hay biết gì. 11g đêm, thầy Tâm Nhẫn gọi lại. Thầy không bắt máy vì đang bận giúp 1 gia chủ ở Sài Gòn. Bà Vân trình bày câu chuyện của con gái và nhờ thầy đến giúp. Thầy bảo bà vào thắp nhang trên bàn thờ gia tiên rồi cắt 10 miếng bìa, trên mỗi miếng bìa nhỏ ghi 1 số, lần lượt từ 0 đến 9. Sau khi làm xong, xáo trộn bìa tựa như người ta xào bài, úp bìa xuống, khấn nguyện vọng và rút 1 tấm. Bà Vân làm theo, rút 3 lần đều là con số 4. Thầy bấm độn xong nói 1 cách gấp gáp:
– Sắp xảy ra chuyện lớn rồi. 3 người ko đc tách rời, cả 3 ra trước bàn thờ gia tiên quỳ cầu nguyện, không được để nhang tắt, tôi sẽ đi ngay, cố chờ cho tới lúc tôi đến.
Bà Vân nghe theo đến gõ cửa phòng con gái kêu cô dậy. Nhưng gõ mãi không thấy động tĩnh gì, bà đập cửa mạnh hơn và gọi to dồn dập. Nghe động, ông Khanh cũng mở cửa đi ra, thấy vậy ông chạy đến đạp cửa xông vào. Nhìn thấy tình trạng của Hạnh, bà Vân rú lên rồi ngất lịm.
Ông Khanh hốt hoảng tri hô hàng xóm giúp đưa 2 mẹ con vào bệnh viện. Ông không quên cầm theo điện thoại của bà Vân để đợi cuộc gọi từ thầy. Vào viện sơ cứu 1 lát thì bà Vân tỉnh. Thuý Hạnh thì được đẩy đến phòng mổ, tiên lượng rất xấu. Cú ngã khiến cô vỡ đầu, chấn tương sọ não và mất nhiều máu. Ông Khanh và bà Vân vẫn túc trực đợi tin trước phòng mổ. Hơn 2g sáng thì thầy lên tới. Nghe tin, thầy bảo mọi người ở yên đấy, thầy đến thẳng bệnh viện. Vừa nhìn thấy ông Khanh, thầy nói:
– Tôi mà đến chậm vài tiếng nữa thôi thì anh cũng vong mạng. Anh tin không, ấn đường của anh đen thui rồi kìa.
Nói xong thầy lấy 2 chai nước, bắt ấn, làm phép xong bảo 2 người uống hết. Sau đó thầy tiến tới cửa phòng mổ, dùng tay vẽ bùa lên cửa phòng rồi lẩm nhẩm đọc chú. Đoạn thầy quay lại bảo bà Vân và ông Khanh dẫn đường về nhà.
Các đệ tử lập đàn cầu siêu và cúng giải ngay trong đêm. Gà gáy sáng thì thầy cũng xong việc. Thầy nói:
– Cũng may tôi đến kịp. Vong nhi này mất vào giờ xấu, lại mang lòng thù hận quá lớn nên đã hoá quỷ. Âu cũng là do 2 người tạo nghiệp chướng. Đã giết nó rồi mà không thờ cúng đàng hoàng, lại thuê thầy bắt nhốt nó. Ông thầy mà 2 người thuê đã đi theo tà phái, làm chuyện hại người, trái luân thường đạo lý nên bị quật ngược dẫn đến vong mạng. Cô Hạnh sẽ qua cơn nguy hiểm, tuy nhiên kí ức sẽ không còn. Phần anh cũng về nhà mà giải quyết đi, anh sẽ mất đi thứ vô cùng quý giá. Âu cũng là sự trả nghiệp. Còn vong nhi này, tôi sẽ thu phục cho nó theo tôi tu luyện, không còn ác niệm nữa.
Ông Khanh về đến nhà, trên bàn có tờ đơn ly hôn của bà Hiền Mai. Bà uỷ quyền cho luật sư thay bà giải quyết. 1 lần gặp lại ông, bà cũng không muốn. Ông gục đầu xuống bàn, nước mắt lã chã rơi.
Thuý Hạnh xuất viện, nhưng cô trở nên khờ khạo như 1 đứa trẻ, suốt ngày ngồi cười ở cửa, chờ mẹ đi làm về. Quãng đời còn lại, cô sống vô tư giản đơn, không mưu mô tính toán nữa.
Câu chuyện này có thật, là dấu ấn khó phai trong tâm trí của thầy TÂM NHẪN, thầy kể cho tui và các đệ tử nghe, mục đích khuyên mọi người hãy sống đạo đức, tôn trọng bạn đời, giữ lòng thuỷ chung. Khuyên các bạn gái đừng tạo nghiệp, tự biến mình thành tiểu tam phá vỡ hạnh phúc gia đình người khác. Khuyên tất cả các đôi lứa yêu nhau hãy có trách nhiệm với sinh linh mình tạo ra. Lỗi là ở cha mẹ, trẻ con không có tội.

Đăng nhận xét

Mới hơn Cũ hơn