Ma cầu bến gạo


”Ma cầu bến gạo”: -Con đường từ huyện Lập Thạch về thành phố Vĩnh Yên phải qua một đoạn đường rất là vắng vẻ. Đó là chỗ cầu Bến Gạo nơi giáp ranh giữa huyện Lập Thạch và huyện Tam Dương.

Cầu này bắc qua sông phó Đáy, cửa ngõ lưu thông của huyện Lập Thạch về tỉnh lỵ. Khoảng hai cây số toàn là bờ đê chả có nhà cửa gì. Ở đó về đêm rất vắng vẻ đã từng xảy ra mấy vụ giết người. Có dạo công an tỉnh phải cắt cử người trông coi ở đó về buổi tối.

Một đêm mùa đông, tôi đi làm ăn xa trở về muộn. Lúc đó chắc khoảng mười hai giờ đêm. Đường khuya rất vắng vẻ, không có một mống người nào qua lại. Chiếc Kia morning đang bon bon êm ái trên đường tiến vào đoạn đường đê gần cầu gạo. Đi xa về cũng có chút mệt mỏi. Muốn nhanh để về nhà nghi ngơi. Bỗng cách cầu khoảng gần trăm mét, bỗng xe khựng lại, đề thế nào cũng chẳng nổ.

Quái lạ ! xe mình mới đi hơn vạn cây còn rất mới sao có thể hỏng được. Đồng hồ báo xăng vẫn còn nhiều.

Tôi thở dài ngao ngán, chả biết làm sao nữa chỗ này nhiều trộm cướp. Gê bỏ con mẹ đi. Ngày đó còn chưa có cứu hộ. Đành nằm đây chờ trời sáng vậy. Tôi chốt cửa, ngả ghế làm một giấc.

Đang lơ mơ đi vào giấc ngủ, chợt nghe có tiếng người nói . Tôi choàng dậy nhìn quanh nhưng chẳng có ai . Nhưng ở phía cái điếm canh đê trước mặt có ánh sáng le lói hắt ra. Tôi đoán chắc tiếng nói từ đó vọng ra.

Tôi lại nằm xuống và cảm thấy yên tâm hơn vì ở đây cũng có người. Nằm một lúc, tiếng nói lúc to lúc nhỏ vọng vào ko sao ngủ được. Tôi vực dậy, đằng nào cũng chả ngủ được ngồi đây bao giờ cho hết đêm. Vào trong đó mà ngồi với họ cho đỡ chán.

Nghĩ vậy, tôi mở cửa xe, rảo bước nhanh về phía điếm canh đê.

Đến nơi tôi dừng lại để quan sát xem những người tôi sắp gặp là ai. Đoán xem họ là người tốt hay xấu.

Phía trong có một đống lửa đốt giữa nhà. Có ba người đàn ông đang ngồi nói chuyện.

Người nào cũng tóc tai bờm xờm, mặt mũi gớm ghiếc, quần áo bẩn thỉu nhàu nát. Trông họ cũ kỹ như lôi dưới hố lên .

Tôi giật lùi định quay, chân dẫm ngay phải một cành cây, làm phát ra tiếng động.

Cả ba người đều giật mình quay ra. Một người cất tiếng hỏi :

– Ai mà to gan vậy, dám ở đây giờ này?

Tôi tiến thoái lưỡng nan, đành bước tới cửa Chào hỏi họ :

– Chào các bác ! Em là khách qua đường, bị hỏng xe, thấy các bác chuyện trò rôm rả quá. Định vào góp vui chút.

Người thứ hai nói : – Thế thì quí hoá quá còn gì bằng. Vào đây ngồi cho ấm. Ngoài đó lạnh lẽo mà nhiều vong hồn vất vưởng đáng sợ lắm .

Người thứ ba cũng lên tiếng :

– Có phải xe cậu tự nhiên chết máy, chỗ cách cầu gạo khoảng trăm mét ko ?

Tôi đáp :

– Sao bác biết rõ vậy?

Người đó nói tiếp :

– Tôi ở đây cả chục năm trời có lạ gì nữa. Chỗ đó có mấy vong hồn độc ác hay hại người qua đường. Nó làm chết máy xe hoặc gây ảo giác, cho người ta ko nhìn thấy đường rồi đâm xuống ruộng. Gây ra tai nạn.

Người thứ nhất lại thêm vào :

– Cậu ko thấy chỗ đó vài tháng lại có vụ tai nạn à ? Chủ yếu bị về đêm.

– Các Anh nói nghe ghê quá ! Em yếu bóng vía lắm đấy hay bị ma bắt nạt .

Người thứ hai cười the thé rợn hết người :

– Thế chú có biết các Anh là ai ko? mà bảo yếu bóng vía . Bạo thì có. Một mình khuya khoắt dám lọ mọ ở đây

– Hoàn cảnh bắt buộc mà. Xe hỏng biết làm sao được. Mà các Anh là ai cũng ở đây vậy ?

– Là ma chứ còn ai nữa ? Một người lạnh lùng đáp . Tôi giật nảy mình đánh thót như bị kim châm. Cảm giác như có dòng điện chạy khắp người. Da gà nổi lên ở tay. Lưỡi cứng lại ko phát ra lời.

Người thứ ba nói :

– Không việc gì phải sợ run như cầy sấy thế. Bọn anh là ma tốt, nếu ma xấu sao để chú vào đây được .

– Ma ít khi hại được người. Toàn thấy người hại người. Như anh đây này chỉ là một thằng xe ôm, quê ở Phúc Yên, tối hôm đó muốn kiếm thêm chút lấy tiền nộp học cho con. Ai ngờ vớ phải thằng nghiện nó lừa mình tới đây đâm chết, cướp lấy xe, giờ đây vợ con rất nheo nhóc, khổ cực. Nhưng âm dương cách biệt chả giúp được gì. Âm hồn ko tan vẩn vơ ở đây mãi.

Tôi trấn tĩnh lại hỏi :

– Sao Anh ko về bóp cổ cái thằng nó giết mình ấy?

Người đó nói :

– Những thằng giết mình dương khí nó rất mạnh sao mình có thể đến gần được nó. Mà cũng đếch biết nó ở đâu nữa.

Người thứ nhất từ nãy giờ mới lên tiếng :

– Còn anh làm nghề buôn gỗ. Vớ được mớ gỗ quí những mong đổi đời. Nào ngờ bị thằng bạn làm ăn cùng, đâm chết vứt xuống sông. Rồi chiếm đoạt tất. Xác trôi dạt về đây , được bà con chôn cất ngay bên cầu. Giờ chả nhớ quê quán ở đâu nữa mà về.

Người thứ hai cũng nói :

– Tôi gia cảnh cũng rất khó khăn, quê ngay ở Lập Thạch đây, làm nghề bán rau quả hành tỏi. Hàng ngày dậy từ ba rưỡi sáng đi Thổ Tang lấy hàng. Một hôm gặp thằng lái xe tải buồn ngủ, đâm vào, chết nát xác chả còn hình hài gì .

Cả ba người kể cho tôi nghe chuyện của họ. Bất giác tôi cảm thấy mi mắt mình sụp xuống, buồn ngủ ko tài nào cưỡng lại được. Tôi thiếp đi vào vô thức lúc nào ko biết …

Rồi tôi giật mình mình choàng mắt, tiếng gà trong xóm đã gáy ran. Tôi ngơ ngác nhìn quanh chẳng thấy ai . Người ngợm biến đâu hết cả. Giữa nhà một đống tro tàn nguội lạnh từ bao giờ. Như thể chua hề có mặt của những người đã nói chuyện với tôi hồi đêm. Tôi đang nằm lên một manh chiếu rách rưới giống như manh chiếu cuốn cho người chết.

Tôi hình dung lại sự việc thấy sợ quá. Lao một mạch ra xe, nổ máy rồi rồ ga phóng một mạch về nhà. Đập của gọi ầm ầm . Vợ tôi ra mở cửa, tôi ko nói được ra lời, chỉ lắp bắp hỏi :

– Em xem hồn anh còn hay ko ?

***Lời tác giả : Đọc xong chuyện này những người ở LẬP THẠCH, đi qua đoạn đường đó nhớ đừng đi một mình ban đêm nhé.

Đăng nhận xét

Mới hơn Cũ hơn