Cha tôi là thợ mộc, ông là một trong những tay thợ lành nghề nhất vùng này chuyên đục đẽo những pho tượng từ những thân cây gỗ lũa. Cả ngày ông lầm lỳ trong xưởng gỗ để thổi vào từng thớ gỗ những ham muốn, ước mơ và tình yêu đến quặn thắt với đàn bà. Những pho tượng gỗ cha tôi điêu khắc về đàn bà luôn xuất thần và tuyệt đẹp. Có hôm từ sáng đến nửa đêm cha tôi đã hoàn thành một tác phẩm của ông. Thường thì chẳng mấy khi những pho tượng cha tôi điêu khắc lọt ra đến bên ngoài. Bởi nó rất rất đẹp, những người sành chơi họ quanh quẩn đâu đó, chờ có cơ hội là chộp lấy bởi họ biết nó độc và quí giá đến cỡ nào.
Tôi được sinh ra ngay hôm sau ngày cha tôi đánh mẹ trận đòn thừa sống thiếu chết vì mẹ tiếp chuyện một người đàn ông là bạn học cũ của mẹ. Thiếu tháng thiếu ngày và trong sự giận hờn tủi cực ấm ức của mẹ nhưng tôi vẫn khỏe mạnh lớn lên. Người làng bảo người đàn ông kia và mẹ tôi chẳng làm gì sai trái cả, chỉ là cha tôi quá ghen và cũng có lẽ là cái nghiệp xui khiến mà nên…
Mười lăm tuổi, tôi đã thành một thiếu niên cứng với hai cánh tay nổi cơ bắp, giọng nói đang vỡ ồm ồm và đặc biệt là chú nhỏ bắt đầu biết vươn vai, hùng dũng ngẩng đầu cứng ngắc khi nhìn thấy bọn con gái tắm sông quê. Tôi hỏi ông nội về những lời thầm thì đồn đoán và câu chuyện người ta nói về nhà tôi mãi mãi sẽ không có đàn bà…Ông tôi lặng đi và tôi lại đau lòng tìm cha tôi ngã dấp ngã rụi đâu đó trong những cơn say.
Tôi thương cha bằng tình thương huyết thống máu mủ và cả tình đồng loại. Cha đánh mắng, chửi bới thậm tệ trong những cơn say. Tôi cũng ấm ức, cũng bực bội nhưng không thù hận bởi từ trong sâu thẳm tôi nhìn thấy cha mình là một người có trái tim đầy những vết hằn học ngang dọc khổ đau. Cha luôn khát thèm tình thương yêu của người đàn bà. Cha cũng yếu đuối và đầy bất lực. Cha sợ bóng tối, sợ tiếng sấm và sợ cả những tiếng rí rách của cơn mưa.
Vào một buổi chiều cuối thu sâm sẩm se se. Ông nội kêu tôi ra cánh đồng phía cuối làng. Nơi ấy đơn độc ngôi mộ của bà nội tôi ở giữa đám ruộng nhà tôi. Mắt ông nhìn về phía xa xắm, giọng đục ngầu và nằng nặng. Ông tôi kể, ngày nhỏ ông tôi cũng không biết mặt mẹ của ông. Ông chỉ được nghe các bác ông kể rằng mẹ ông là người trong phường hát bội. Cụ tôi là người phong lưu, cụ yêu tiếng hát bội và yêu cả cô đào trong khi đã có vợ và con. Khi người con gái hát bội có mang, phần vì bà vợ cả ghen, phần vì bà mang thai nhạt phai hương sắc. Cụ tôi lơ là tình cảm rồi bỏ bẵng đi tìm bạn tình mới. Người đàn bà sinh ra ông tôi, bà chỉ nuôi dăm ba tháng rồi mang trả. Ông tôi lớn lên trong sự độc ác và những lời chửi rủa ghen tuông của bà vợ cả. Bao nhiều hằn học ác độc và nham hiểm của một người đàn bà cuồng ghen vì cụ nội tôi bản tính quá phong lưu, cụ bà ấm ức xối xả dội xuống thân xác đứa trê là ông nội tôi ngày ấy.
Ông tôi lớn lên trong uất ức và hận thù, trong đòn roi và luôn bị bỏ đói. Ông kể, hồi ông còn bé, không nhớ là mấy tuổi, nhưng vẫn nhớ kỷ niệm ấy vì nó thành sẹo trên mặt và trong ký ức của ông. Ông thấy con bà cả có đôi dép mới rất đẹp, trẻ con nên ông rất muốn đi và đã xỏ thử. Bà cả nhìn thấy thế chạy xấn xổ đến nhấc bỗng đôi dép để ông tôi ngã đập mặt xuống đất máu chảy lênh láng. Đã thế bà ấy còn lấy dép đập tới tấp vào mặt vào người ông tôi…Ông căm ghét những người đàn bà mà điển hình là bà mẹ cả và người mẹ sinh ra ông nhưng ông chưa từng biết mặt một lần nào. Sau này khi vừa mười tám, không chịu nổi ấm ức ông tôi bỏ nhà theo bè buôn gỗ lên mạn ngược…
Hai lăm tuổi, học xong đại học, đi làm và tôi rất ít khi trở về nhà. Tôi ở lỳ thành phố, những chiều cuối tuần thường tự kỷ một mình. Tôi luôn ngẫm nghĩ về lời nguyền của bà nội. Tôi không tin mấy việc mê tín tâm linh, không tin vào chỉ một lời nói hoặc một điều gì đó đã quá xa xưa mà có thể gậy họa cho đời này kiếp khác nếu người ta không biết hóa giải lời thề. Thế rồi trong những lần lang thang ở thư viện, ở café sách, tôi đã gặp nàng. Lần đầu tiên thấy nàng, mái tóc bum bê mềm mãi xõa ngang vai, đôi bắp tay và vồng ngực đẫy đà của người đàn bà đã qua sinh nở căng đầy nhựa sống đã cuốn hút tôi. Sau này quen rồi thân, rồi yêu. Lần đầu tay tôi nắm tay nàng rồi ấp vào nhau, xoay áp chặt lên nhau trong túi áo khoác rộng thùng thình của tôi, tôi có cảm giác như trăm ngàn mũi kiêm chích vào da thịt, nó nhấm nhức, bức bối, kích thích khiến tôi ngột ngạt đến vô cùng. Cái cảm giác tuyệt đỉnh thăng hoa ấy khiến tôi thầm nghĩ đời này, kiếp này may mắn tôi đã gặp được nàng.
Chúng tôi yêu nhau say mê và điên đảo. Nàng bỏ chồng, nàng bảo em không muốn nói gì về bố của con em. Khi đã ly hôn, ai đúng ai sai chẳng quan trọng gì nữa cả, vì dù sao cả người cha lẫn người mẹ đều thất bại bởi không giữ được mái ấm cho mình và con cái. Tôi thì thầm nghĩ, thằng nào đó bỏ mẹ con nàng chắc là một thằng kém may mắn hơn tôi. Nàng ngọt ngào và say đắm trên giường ngủ. Tỉnh táo và hiểu biết trong cách ứng xử và nhìn nhận cuộc sống. Trí tuệ và qui tắc trong việc mã hóa những thứ không cần thiết phải nhắc lại hoặc động chạm bởi sự bề bộn của cuộc sống.
Khi bên nhau, cám dỗ ngọt ngào từ sự mặn mà của nàng đã làm tôi mê mỏi. Sự căng đầy và khát khao của người đàn bà đã nếm trải trái cấm rồi bị bỏ đói khá lâu ngày. Sự chập chờn giữa bản năng và định kiến đạo đức đàn bà, sự khát thèm của nàng cứ lẫn lộn giữa hưởng thụ và dâng hiến cho người mình yêu khiến nàng vừa cuồng si vừa nhẫn nhịn. Nàng truồi lên rồi lại ngoan ngoãn cam chịu, rên xiết ngấu nghiến rồi lại hổn hển trong kìm nén cố gắng khiến tôi chết đứ đừ.
Đôi lúc chúng tôi cũng tranh luận nhau vì một vài điều gì đó, nhưng rồi tôi chẳng thể giận nàng được quá một ngày. Tôi nhớ mùi da thịt nàng, mùi nàng thơm thơm như da đứa trẻ , tôi nhớ cả những khi sắp gần nhau,chỉ cần váy áo tốc ra, cái mùi gây gây rất đàn bà của nàng đã khiến tôi tê dại. Phát cuồng lên úp mặt vào bụng nàng đã phê pha sướng và quên hết cả những giận hờn. Chỉ mới chạm vào thôi, người nàng đã giẫy nảy lên, rất nhẹ, tự nhiên thôi làm tôi cực kỳ phấn khích. Nàng có khuôn mặt và dáng người thật đôn hậu. Tiếng rên rỉ của nàng nửa hưng phấn, nửa cam chịu, nửa kìm nén. Rất thật! khiến lần nào tôi cũng thấy đê mê.
Sau những thăng hoa,những nồng nàn quấn quit bên nàng. Tôi trở về một vài ngày trong căn nhà xưa với cha tôi và với ông nội. Căn nhà đã trầm mình dưới nắng mưa với biết bao thăng trầm của đời ông nội và cha tôi. Căn nhà đã chứng kiến biết bao nước mắt của bà nội tôi và cả người mẹ đã sinh ra tôi nữa. Bên hiên nhà lộng gió,tôi mường tượng ra cái cảnh hãi hùng đêm mưa gió năm nào trong lời ông nội kể tôi nghe. Bao năm ông bôn ba làm thuê làm mướn rồi thành chủ những bè gỗ xuôi dòng những con sông lớn chảy từ mạn ngược về xuôi. Tiền kiếm bộn bề, biết bao nhiêu người trọng nể. Ông về quê cũ mua đất dựng căn nhà gỗ năm gian to đẹp nhất vùng. Ông chẳng một lần về thăm lại cha mình và bà mẹ cả độc ác ngày xưa. Ông tôi dựng nhà lấy vợ. Vợ ông tôi là một cô gái đẹp nhất vùng kinh bắc bấy giờ. Bà hát quan họ hay nức tiếng một vùng. Cũng vì thương yêu ông tôi nên bà theo ông về đất Hải phòng này sinh sống. Lấy vợ xong nhưng ông tôi vẫn theo những bè gỗ ngược xuôi đây đó, mãi ba bốn năm sau ông bà mới có cha tôi. Cuộc đời đúng chẳng có gì là vĩnh viễn nhưng người ta cứ ép nó phải vĩnh viễn và thế là khi không được như ý người ta bắt đầu thay đổi bản thân mình vì tiếc nuối. Một lần bè gỗ quí trôi xuôi vướng vào roi đất giữa sông mắc cạn. Vì muốn nhanh chóng vượt sông nên ông tôi đã phạm phải sai lầm rất đáng tiếc mà những người sông nước lâu năm lẽ ra phải biết. Ông tôi đốc thúc thợ lặn đào cát đẩy bè, nhưng cát lún nhấn chìm một thợ lặn bị chết và ông bị gãy một chân.
Quan huyện bắt được phạt bỏ tù, sau vụ ấy ông tôi gần như trắng tay. Vận hạn chồng chất ông lại nghe người đời rèm pha xúi bẩy, chẳng hiểu sao ông quay sang nghi ngờ người vợ đầu gối tay ấp với mình. Nhiều lần ông đánh đập tra khảo bởi ông nghi ngờ cha tôi không phải con ông. Đỉnh điểm nhất là trận đòn trong đêm giông bão ấy. Ông say quá dẫn đến kiệt cùng ngu xuẩn. Bà tôi mới ốm dậy sau một trận đòn oan. Đêm ấy ông lại đánh đập dằn vặt và đuổi bà bắt phải bế con đi. Trời gào thét gió mưa…bà nội bế cha tôi đứng nép vào bên bậu cửa, thế rồi ông vẫn biết,ông mở cửa và đòn gánh ông phang tới tấp xuống người bà, vừa đánh ông vừa chửi nhiếc móc bà là loại chốn chúa lộn chồng, cha tôi là đứa con hoang.
Ánh chớp lóe lên rồi kèm theo sấm sét cũng là lúc chiếc đòn gánh đập xuống khiến bà tôi gãy sã một bên vai, máu lênh loang chảy dưới sân theo mưa gió. Tiếng cha tôi khóc lạc đi. Bà tôi ôm cha tôi vào lòng lê ra phía ngõ. Bà sang nhà hàng xóm gửi lại cha tôi. Người hàng xóm vừa mở cửa đón lấy cha tôi ướt đẫm gió mưa và máu mẹ. Bà tôi gào lên trong mưa gió là gửi nhờ con . Bà vừa khóc vừa gào rằng cả đời bà ghét nhất là sự phản bội, bà chưa từng làm gì không phải với ông tôi nhưng vẫn bị đánh đập đuổi cùng tát cạn. Bà nguyền rủa rằng đời này kiếp này và cả những đời sau, bất cứ cô gái nào lấy con cháu ông tôi thì cũng đều sẽ con lại cho chồng mà đi. Để cả cuộc đời ông tôi và những người con sau đó phải sống trong cô độc và đau khổ vì tình. Sáng hôm sau người ta thấy trước cửa miếu làng một chữ hận được viết nguệc ngoạc bằng máu tươi. Còn bà tôi thì treo cổ trên cành đa đầu làng mà chết…
Những ân oán tình thù đời trước kiếp trước đã được khép lại. Tôi lấy vợ, những đứa con do tôi và nàng sinh ra sau những đêm nồng nàn ân ái. Những đứa trẻ nhà tôi luôn rạng rỡ hạnh phúc. Ngày nghỉ, chúng nô đùa thoải mái bên ngôi nhà đầy nắng và hoa, lời nguyền của người bà đầy đau khổ năm xưa đã bị tôi và vợ tôi phá bỏ. Tôi lấy nàng, nàng chẳng còn là trinh nữ, nàng đã là một người đàn bà đầy đam mê và khao khát được gối chăn. Lời nguyền đã được phá bỏ thì mãi mãi nó sẽ không còn hiệu lực nữa. Tôi là người đàn ông hạnh phúc vì tôi mạnh mẽ. Tôi yêu tin tưởng và tử tế, tôi làm cho người đàn bà của tôi hạnh phúc để tôi được hạnh phúc bên nàng. Quá khứ và hiện tại, độc ác và thiện lương, tình yêu và hận thù là luôn đi liền nhau. Người ta sẽ hạnh phúc nếu người ta biết dìm cái tôi của mình bớt xuống để đẩy tử tế lên ngôi cao hơn . Tôi lương thiện và nhà tôi đã có đàn bà.