Căn Phòng Cấm - Chương 8


Chương 8

Cổ họng Thảo như bị bóp nghẹt lại. Môi miệng khô khốc. Thảo dán mắt nhìn cái túi phân bón vừa bị Thảo quăng xuống sàn vì kinh hoàng. Thảo đã nôn oẹ tận mật xanh mật vàng và không tài nào xua đi hình ảnh khủng khiếp vừa rồi. Làm sao mà ba nó có thể ăn được "thứ ấy". Nói đúng ra, không thể dùng chữ "ăn" được. Phải nói là ba nó nhét những thứ ấy vào miệng và nuốt trợn trạo từng miếng thật lớn như là ông thích món ấy lắm, như là ông cần món ấy lắm!
Thảo nghĩ:
"Có thể là đây là một phần cần thiết phải làm nằm trong thí nghiệm của ba! Nhưng loại thí nghiệm gì đây? Ba muốn chứng minh điều gì về những thứ cây kỳ quái mà ba đã tạo ra dưới kia?"
Mùi phân bón chua chua bốc ra từ cái túi. Thảo lại cảm thấy buồn nôn khi tưởng tượng đến mùi vị cái món mà người cha thân yêu của nó ngốn vào miệng. Thảo hít một hơi dài rồi nín thở nhặt cái túi lên, vo tròn lại và quăng vào thùng rác. Chợt một bàn tay của ai nắm lấy vai Thảo. Thảo hốt hoảng quay lại và kêu lên vui mừng khi thấy Nguyên:
- Nguyên!
- Em về rồi. Hôm nay chị em mình có gì để ăn trưa vậy chị? - Nguyên tươi cười hỏi Thảo.
o O o
Sau khi đã làm xong cho Nguyên một ổ bánh mì, Thảo thuật lại cho em nghe những điều trông thấy lúc nãy. Nguyên cười lăn lộn. Thảo cau có nói:
- Không phải chuyện đùa đâu Nguyên. Ba ăn phân bón thật đấy.
Nguyên càng cười to. Thảo bực dọc đấm vào vai Nguyên thật mạnh làm rơi ổ bánh mì Nguyên đang ăn xuống đất.
- Chị xin lỗi. Nhưng chị không thấy có gì vui để em phải cười như thế. Chuyện rất trầm trọng, em không cảm thấy điều gì cả hay sao? Ba đã thay đổi, thay đổi rất nhiều. Nhất là ngay sau khi mẹ đi khỏi nhà, ba càng ở dưới kia nhiều hơn ...
Nguyên ngắt lời chị:
- Thì chính là vì mẹ không có ở nhà đấy mà!
Thảo không thèm để ý đến lời Nguyên nói, Thảo vẫn tiếp tục đưa ra nhận xét của nó:
- ... ba lúc nào cũng khép kín, lặng lẽ và lạnh nhạt với chúng ta. Quan trọng hơn nữa là tiếng ba nói dường như không được phát âm như tiếng của con người ....Trước đây ba hay nói chuyện tiếu lâm và thường hỏi han về bài vở của chúng ta. Ba cũng không còn châm chọc gọi chị là Cô Công Chúa hay Cây Sậy nữa ...
Nguyên ngắt lời:
- Chính chị không thích ba gọi chị như thế mà.
- Chị biết ... nhưng đó chỉ là một thí dụ thôi.
- Thế thì, chị muốn nói điều chi? Chị muốn nói rằng ba mình đã biến thành loài cây cỏ? Hay chị muốn nói ba đã hoàn toàn trở nên quái đãn?
- Chị ... chị không biết nữa - Thảo cọc cằn trả lời - Chị chỉ biết là khi nhìn thấy ba ngốn mớ phân bón gớm ghiếc ấy vào miệng thì chị có một ý nghĩ khủng khiếp là ba đang biến thành một cái cây.
Nguyên nhảy dựng lên, mắt nhắm kín lại, hai tay đưa thẳng ra phía trước và nhảy cà tưng quanh nhà bếp giống như những xác chết đang được các ông thầy pháp dẫn đường. Nó cố đổi giọng ồm ồm để nhát Thảo:
- Ta biến thành cái cây biết nói, biết đi rồi đây!
Thảo khoanh tay trước ngực, nhìn Nguyên đang làm trò hề, rồi hét lên:
- Em làm trò nầy không vui chút nào cả!
Nguyên vẫn không ngưng, lao về phía Thảo như chực bóp cổ Thảo. Thảo lại hét lên nữa:
- Nguyên! Dừng tay ngay!
Nguyên lui lại, cười:
- Được rồi, nhưng phải với một điều kiện!
- Điều kiện gì?
- Chị phải làm cho em một ổ bánh mì khác!
o O o
Trưa thứ hai, sau khi tan trường, Thảo và Nguyên đến nhà Kim chơi ném dĩa. Gió hây hây thổi nên không đủ sức làm tan đi nhiệt độ nóng bức hôm ấy. Trên bầu trời xanh lác đác vài cụm mây trắng lững lờ bay ...
Kim quăng cái dĩa bằng nhựa lên thật cao, nó vụt qua đầu Nguyên rồi rớt xuống trong bụi sả. Nguyên chạy theo để luợm cái dĩa lại, nó té xuống vì vấp phải cái vòi nước của hệ thống tưới cây ngầm trong sân cỏ. Hai đứa con gái cười rộ lên chế nhạo Nguyên.
Bỗng Kim hỏi Thảo:
- Làm sao chịu được khi cha mình trở thành một nhà khoa học điên dại phải không Thảo?
- Cái gì? - Thảo không chắc chắn nó nghe rõ ràng câu hỏi của Kim.
Sau đó như đã hiểu ra, Thảo bực dọc cãi lại:
- Không phải vì ba tao thực hiện những thí nghiệm kỳ lạ mà chúng ta lại kết luận rằng ông điên khùng..
Kim tiếp tục nói với một vẻ mặt rất nghiêm trang:
- "Kỳ lạ", đúng là chữ đó. Tao đã bị ác mộng đêm hôm kia chỉ vì mấy cái cây khủng khiếp ở dưới phòng thí nghiệm của ba mầy. Tao thấy chúng nó khóc lóc và muốn sờ vào người tao nữa.
- Tao rất ân hận vì chuyện hôm ấy - Thảo nói bằng một giọng hết sức chân thành - Tao cũng nằm thấy ác mộng như mầy vậy Kim ạ!
Vừa ném trả cái dĩa nhựa do Nguyên ném tới, Kim nói:
- Tối hôm nọ tao nghe ba tao nói chuyện về ba mày...
Thảo giật mình lo lắng:
- Mày không thuật lại cho ba mày chuyện xảy ra trong phòng thí nghiệm của ba tao chứ?
Kim lắc đầu trả lời:
- Dĩ nhiên là không! Ba tao tiết lộ rằng viện đại học sa thải ba mày vì các cuộc thí nghiệm của ông đã hoàn toàn thất bại, họ yêu cầu ba mày ngưng lại tất cả nhưng ba mày vẫn khăng khăng muốn tiếp tục.
- Như vậy có nghĩ là gi?
- Tao nghe nói là ông viện trưởng cùng ban giám đốc viện đại học không cho phép ba mày tiếp tục làm thí nghiệm nữa nhưng ba mày không muốn nghe theo. Ông nói rằng ông không thể ngưng được. Chính ba tao đã nghe ba mày nói như vậy.
Thảo hoàn toàn không hề biết chuyện Kim vừa kể. Mặc dù điều tiết lộ ấy khiến Thảo rất buồn nhưng Thảo hiểu rằng đó là sự thật.
Kim tiếp tục câu chuyện:
- Tao cảm thấy trong phòng thí nghiệm của ba mày đã xảy ra một việc gì đó không đơn giản. Theo tao thì có một người bị thương nặng hoặc bị giết chết được giấu ở đó.
Lần này thì Thảo cực lực phản đối:
- Không thể nào có chuyện ấy! Mày nói bậy!
Kim xua tay:
- Thôi được, có thể là tao tưởng tượng quá xa. Nhưng chuyện ba tao nói chắc chắn là sự thật.
Đột nhiên Thảo thấy rất cần phải bảo vệ, bênh vực cho ba nó không cần biết tại sao:
- Cho dù là ba tao không chịu ngưng những thí nghiệm đã thất bại thì cũng không có nghĩa là ba tao trở thành người điên như mày nghĩ.
Kim hất mạnh mái tóc dài của nó ra phía sau, giận dỗi nói:
- Tao chỉ thuật lại những điều tao nghe được. Mày không cần phải nói với tao bằng giọng điệu đó.
Hai đứa chấm dứt không bàn gì thêm về ông Bình. Chúng nó đổi sang chuyện mấy đứa bạn cùng trường, cùng lớp.
Vài phút sau, Thảo đứng lên gọi Nguyên:
- Nguyên ơi, tới giờ về nhà rồi!
Nguyên nhặt cái dĩa nhựa đang nằm trên bãi cỏ và chạy trước về nhà. Thảo vẩy tay tạm biệt Kim, nói:
- Lát nữa tao sẽ điện thoại cho mày, Kim nhé!
Hai chị em Thảo về đến nhà rất ngạc nhiên khi thấy ông Bình ở trong sân. Ông đang chăm chú nhìn mấy chùm bông hồng trên giàn hoa. Vừa thấy cha, Nguyên ném chiếc dĩa về hướng ông:
- Ba, chụp lấy nè ba!
Ông Bình từ từ quay lại. Cái dĩa bay đến chạm vào đầu ông làm rơi chiếc nón lưỡi trai trên đầu ông xuống đất. Với vẻ cực kỳ hoảng hốt, ông vội vàng dùng hai bàn tay che lấy đầu.
Nhưng đã quá muộn...
Thảo và Nguyên cùng buông tiếng la kinh ngạc khi nhìn thấy đầu của cha chúng nó.
Thoạt tiên, Thảo ngỡ rằng tóc của ông được "nhuộm" màu xanh lá cây. Nhưng khi nhìn kỹ lại, Thảo kinh hoàng nhận thấy đó không phải là những sợi tóc mọc từ da đầu của ông Bình: Ông không còn cọng tóc nào cả... Chúng nó đã rụng hết rồi!
Trên đầu ông Bình bây giờ toàn là những lá cây màu xanh bóng mọc lên từ bộ xương sọ của ông.

Đăng nhận xét

Mới hơn Cũ hơn